Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi

Chương 43: Bắt Đền

Không nghĩ tới, vào Kiều gia nhìn thấy ba người Kiều Như Nguyệt, Kiều Hiểu Khê, Hàng bà tử, trong đó có hai người đứng một người ngồi dưới đất, nhìn qua cũng không phải chuyện lớn gì.

Thấy đại phu Thôi tới, Hàng bà tử lập tức kêu rên lên: “Ôi, mông ta bị ngã đến vỡ cả ra, thành kẻ tàn phế rồi!”

“Ôi, tay này của ta bị gãy rồi, lại không thể làm việc nữa rồi!”

Đại phu Thôi nhìn một bàn tay của bà ta đang gục xuống dưới đất thì nhíu mày.

“Đại phu Thôi, nhờ ngài xem giúp cho đại bá nương ta một chút, về tiền khám bệnh thì tuyệt đối sẽ không nợ ngài”

Đại phu Thôi gật đầu, tiến lên buông hòm thuốc xuống, nắm cổ tay của Hàng bà tử rồi ấn một chút, sau đó nhắc nhở nói: “Nương Đại Cương, tay ngươi không bị gãy”

“!!!”

Vẻ mặt của Hàng bà tử cứng lại, ngay sau đó thu lại cái tay đang giả bị “gãy”, tiếp tục kêu rên: “Ôi, mông ta bị ngã đến vỡ cả ra rồi, về sau thành tàn phế……”

Thấy đại phu Thôi chuẩn bị chạm vào mông mình, Hàng bà tử vội vàng quát lớn: “Ngươi dám? Ta là một lão phụ đàng hoàng lại để ngươi sờ soạng mông thì ta còn có mặt mũi gì sống ở trên đời này nữa?”

Đại phu Thôi dừng lại, giải thích nói: “Nương Đại Cương, trong mắt người làm y không phân nam nữ, ta không kiểm tra một chút thì sao có thể biết xương cốt ngươi có vỡ hay không? Hay bị gãy ở đoạn nào?”

Nói cứ như là ông ấy muốn sờ bà ta vậy?

Một bà lão bốn mươi chín tuổi, già héo như vỏ cây rồi chứ còn cái gì đâu.

Nhưng Hàng bà tử vẫn không chịu, rất có tư thế nếu đại phu Thôi dám chạm vào bà ta thì hôm nay bà ta sẽ chết ở chỗ này!

Tuy rằng Hàng bà tử không cho đại phu Thôi kiểm tra, nhưng vẫn muốn Kiều Như Nguyệt bồi thường tiền như cũ.

“Thương gân động cốt một trăm ngày, Như Nguyệt, ngươi đưa cả tiền chữa bệnh lẫn tiền an dưỡng trong một lần luôn đi! Vì ngươi là cháu gái nên đại bá nương cũng không muốn đòi hỏi nhiều ở ngươi, mười lượng là được, nếu là người khác, không đưa mười hai lượng thì tuyệt đối không thể cứ trôi qua như vậy!”

“!!!”

Mười lượng?

Đáy mắt Kiều Hiểu Khê đều là sợ hãi.

Kiều Như Nguyệt căn bản không có nhiều tiền như vậy, kể cả là bán cô bé đi thì cũng không lấy ra nổi mười lượng.

Kiều Như Nguyệt bị sự không biết xấu hổ của Hàng bà tử làm cho tức giận mà cười.

Cưới một cô nương trẻ tuổi mười bốn lăm tuổi cũng chỉ đến mười lượng, một bà lão bốn mươi chín tuổi như bà ta, há mồm liền đòi mười hai lượng?

“Mười hai lượng? Hàng bà tử, bà già nhà ngươi đừng có ở đó mà nằm mơ! Đến cháu gái của nhà mình mà một đại bá nương như bà cũng không biết xấu hổ đi lừa? Kiều muội tử là cô nhi quả phụ, ngươi không giúp đỡ một chút mà lại còn ngáng chân, ngươi là bà lão không có lương tâm sẽ bị thiên lôi chém xuống, ngũ quỷ phanh thây!”

Một tràng tiếng mắng hào phóng vang lên từ phía sau người, Kiều Như Nguyệt quay đầu lại, lại là Trần Thiết Trụ?

Lúc này, thân thể hắn sạch sẽ, không có một tia âm khí nào.

Nam nhân hai mươi sáu tuổi trải qua hơn nửa canh giờ phơi mình dưới ánh mặt trời lớn, thân thể đã hoàn toàn khôi phục.

Chú ý tới ánh mắt của Kiều Như Nguyệt, Trần Thiết Trụ có chút xấu hổ, vừa mới mắng người xong mà hắn đã khẩn trương nuốt nước bọt.

“Ngươi, ngươi, ngươi……”