Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi

Chương 30: Thật Ngoan

Chương Thanh Thành quay đầu lại mỉm cười hỏi: “Như Nguyệt tỷ tỷ, ngươi còn có chuyện gì muốn sai khiến không?”

Chương Thanh Thành có thái độ tốt với Kiều Như Nguyệt đến mức làm mọi người phải nghi ngờ liệu đây có phải là Chương tú tài mà bọn họ quen biết hay không?

Chẳng lẽ là bị quỷ bám vào người?

Chương Thanh Thành mắt cao hơn đỉnh, luôn quát mắng Kiều Như Nguyệt đã đi đâu rồi?

Kiều Như Nguyệt trước kia không dám nói lớn tiếng với Chương Thanh Thành, ngay cả con cái của mình cũng có thể bán đi, thích cho không Chương Thanh Thành đã đi đâu rồi?

Hai người hoàn toàn đổi chỗ cho nhau?

Càng làm mọi người giật mình hơn chính là Kiều Như Nguyệt thế mà lại nói ở trước mặt mọi người: “Chương Thanh Thành, ta và ngươi đã giải trừ hôn ước, còn dính líu quan hệ với ta nữa thì đừng trách ta không khách sáo! Còn nữa, ta không có đệ đệ khác cha khác mẹ!”

Mọi người: “???”

Giải trừ hôn ước?

Lại nhìn về phía Chương Thanh Thành, vâng vâng dạ dạ gật đầu, biểu cảm mất tự nhiên mang theo một chút lấy lòng.

Chương Thanh Thành và Kiều Như Nguyệt thật sự giải trừ hôn ước?

Kiều Như Nguyệt nỡ sao?

Lúc trước chính là nàng mang theo tất cả gia sản đính hôn với Chương Thanh Thanh, cho không Chương Thanh Thành, thậm chí nàng còn tiêu hết tiền, bán con trai con gái cũng muốn cho không Chương Thanh Thành, hiện tại lại không hề lưu luyến mà giải trừ hôn ước?

Mọi người nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra Kiều Nguyệt Nguyệt suy nghĩ như thế nào?

Nhưng không thể không nói Kiều Như Nguyệt thật sự đã đưa ra một quyết định đúng đắn!

Chương Thanh Thành chỉ xem Kiều Như Nguyệt là một túi tiền, thấy không, biết người đã chết còn muốn tới vớt một khoản?

Hàng bà tử và Kiều Phong Thu khó chịu, Chương tú tài này, nếu không phải Như Nguyệt sống lại thì hiện tại căn nhà này đã bị hắn ta bán rồi!!

“Được, Như Nguyệt… Như Nguyệt ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không còn dính líu quan hệ gì với ngươi nữa, ta đi trước đây”

Nói xong, Chương Thanh Thành nhanh chóng chạy khỏi Kiều gia.

Kiều Như Nguyệt sống lại, mọi người xem náo nhiệt đều sôi nổi giải tán.

Kế hoạch chiếm bốn gian phòng tranh của Hàng bà tử và Kiều Phong Thu thất bại, nói mấy câu bảo Kiều Như Nguyệt chăm sóc tốt cho bản thân rồi cũng rời đi.

Ba người Chương Thanh Thành, Hàng bà tử và Kiều Phong Thu đều đã đi rồi, Kiều Như Hà còn ở lại trong phòng, Kiều Hiểu Khê mím chặt cánh môi, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn thoáng qua nàng ấy.

Kiều Như Nguyệt đã tỉnh lại, sao nữ nhân này vẫn còn chưa đi?

Chẳng lẽ còn chưa từ bỏ ý định?

“Hiểu Khê, chào hỏi đi, đây là dì của con, ở thôn Cửu Cửu”

Lúc này giọng nói của Kiều Như Nguyệt vang lên, Kiều Hiểu Khê nhanh chóng thu lại sự bất mãn trong ánh mắt, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Kiều Như Hà, non nớt kêu dì ~

Tiếng dì kia làm trái tim của Kiều Như Hà tan chảy!

Mặc dù nàng ấy cũng có ba nữ nhi, nhưng mà đều đã lớn cả rồi, đứa lớn nhất cũng đã 6 tuổi.

Kiều Như Hà thấy lúm đồng tiền nhỏ trên má của Kiều Hiểu Khê, không nhịn được mà duỗi tay nhẹ nhàng chọc vào, nói: “Thật ngoan!”