Trở Về Tuổi 17, Ôm Anh Vào Lòng

Chương 14: Muốn Chạm Vào Em (tiếp)

Từ học kỳ hai năm lớp 11, trường trung học của Lục Thanh Trúc đã bắt đầu cho học sinh tự học buổi sáng sớm giống như học sinh lớp 12. Giáo viên ngữ văn bước lên bục giảng, mở sách giáo khoa ra và bắt đầu hướng dẫn học sinh đọc thuộc lòng bài khóa.

Lâm Cẩm Dương dựng sách giáo khoa lên che khuất tầm mắt của giáo viên, một tay chống cằm, cụp mắt xuống, len lén nhìn người bên cạnh qua khe hở giữa các ngón tay.

Chỗ ngồi của Lục Thanh Trúc ở gần cửa sổ, ánh nắng chiều tà nhuộm màu vàng nhạt bao trùm lấy cậu, khiến cả người cậu như được bao phủ trong ánh hoàng hôn ấm áp dịu dàng của mùa đông. Gương mặt thanh tú hiền hòa dưới ánh nắng càng thêm phần tinh xảo, ôn nhu.

Vì quá đỗi mong manh xinh đẹp, cho nên cậu ta không dám lỗ mãng.

Lâm Cẩm Dương lặng lẽ dời mắt khỏi gương mặt ôn nhu tú khí kia, ánh mắt dời xuống, cẩn thận quan sát cậu.

Trước kia không để ý kỹ nên không phát hiện ra, đến tận bây giờ cậu ta mới nhận ra dường như Lục Thanh Trúc lúc nào cũng chỉ mặc đồng phục học sinh, khóa áo khoác kéo kín đến tận cổ.

Bởi vì quá gầy, ống tay áo lúc nào cũng che mất nửa bàn tay, khi viết bài rất dễ bị lem mực chưa khô dính vào.

Vì vậy, khi học bài, cậu luôn nhẹ nhàng xắn ống tay áo bên phải lên, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn mảnh khảnh.

Ánh mắt Lâm Cẩm Dương khẽ dừng lại.

Trên bục giảng, giáo viên ngữ văn vẫn đang say sưa ngâm nga bài thơ cổ trong sách giáo khoa. Cậu ta mở sách, lật đến trang đã được gấp nếp, đập vào mắt là câu thơ đầu tiên trong bài “Bồ Tát Man” của Vi Trang đời Đường.

【Lô biên nhân tự nguyệt, Hạo uyển ngưng sương tuyết.】

(Người bên lò như trăng sáng,

Cổ tay trắng tựa sương giá.)

Lâm Cẩm Dương mím môi, mười chữ đơn giản cứ thế lăn qua đầu lưỡi, để lại dư vị thanh mát, thoang thoảng hương hoa dành dành.

Giang Nam quả nhiên là vùng đất tốt đẹp.

Cậu ta đưa tay nắm lấy tay người kia. Xương cổ tay trắng muốt bị bao bọc trong lòng bàn tay nóng rực của cậu ta, mảnh mai đến mức dường như chỉ cần nắm nhẹ một cái cũng có thể bóp nát.

"Lục Thanh Trúc." Cậu ta khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay trắng nõn kia.

Người đang chăm chú nghe giảng và ghi chép bài vở quay đầu lại nhìn cậu ta với vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt đen láy long lanh như nước.

Còn cậu ta thì cúi đầu, im lặng kéo bàn tay ấy đến trước mặt mình, chậm rãi tách những ngón tay đang cuộn tròn của cậu ra, sau đó buông lỏng bàn tay còn lại, đặt vào lòng bàn tay cậu một nắm đầy kẹo sô cô la.

Lúc bấy giờ là mùa đông năm 2010, thành phố nhỏ ven hồ Thái Hồ này kinh tế còn lạc hậu, căn bản không mua được loại sô cô la nhập khẩu này.

Lục Thanh Trúc ngẩn ngơ nhìn kẹo sô cô la chất đầy trong lòng bàn tay, sắp tràn cả ra ngoài, đôi đồng tử đen láy ánh lên tia sáng long lanh, một dòng nước ấm áp lặng lẽ tràn vào vùng đất hoang cằn cỗi trong lòng cậu.

Ngón tay khép lại, lòng bàn tay tràn ngập cảm giác đau rát do giấy gói kẹo cọ xát.