Trở Về Tuổi 17, Ôm Anh Vào Lòng

Chương 6: Tao Rất Khó Gần (tiếp)

Tin tức truyền đến tai cậu, nỗi đau đớn như xé toạc l*иg ngực, tất cả những tổn thương và tuyệt vọng mà cậu cố gắng che giấu bấy lâu nay bỗng chốc vỡ òa, cuống họng đau rát, ho ra cả máu.

Cậu như kẻ điên, lao ra khỏi cửa sổ, kéo theo cơ thể yếu ớt, gần như kiệt quệ, lang thang khắp thành phố lạnh lẽo này, cuối cùng tìm thấy chàng trai mà cậu yêu thương tha thiết trong nhà xác.

Không có người thân đến nhận, anh cứ nằm đó, lạnh lẽo, cô độc trong ngăn đá nhà xác, trên mặt vẫn còn đầy vết thương do lửa thiêu.

Cậu đã đưa anh đi, tránh xa khỏi ánh mắt soi mói của người đời.

Dù anh đã trở thành một thi thể lạnh lẽo, cậu vẫn yêu thương chàng trai ấm áp, nhiệt thành này.

Cậu khóc hết nước mắt, đến lạc cả giọng, cuối cùng vì quá tuyệt vọng, cậu đã dùng dao lam cắt vào cổ tay tự sát.

Nỗi đau, sự tuyệt vọng ấy đã in sâu vào tận xương tủy, khiến cậu trằn trọc, day dứt trong vô số đêm dài.

Trở lại một đời, cậu không thể nào tỏ ra thiện chí với người đã cướp đi mạng sống của mình.

Cậu không muốn chết.

Cậu không vĩ đại đến mức có thể hy sinh mạng sống của mình cho một người xa lạ chỉ mới gặp mặt vài lần.

Tô Tịch mắc bệnh hiểm nghèo, thật đáng thương, những người xung quanh đều đồng cảm, thương hại cô ta, ép cậu đồng ý hiến tủy. Nhưng có ai thấu hiểu cho cuộc đời đầy bất hạnh của cậu chứ?

Những kẻ đứng ngoài cuộc, lạnh lùng, thờ ơ ấy, lấy quyền gì mà đứng trên lập trường đạo đức, ép cậu phải hy sinh mạng sống của mình?

Tại sao người phải chết, nhất định phải là cậu?

Cuộc đời cậu đã đủ khổ rồi, tại sao họ còn muốn tước đoạt đi thứ duy nhất mà cậu có?

Cậu vẫn nhớ rõ, khi cậu muốn tìm Tô Tịch để nói rõ về tình trạng sức khỏe của mình, cô gái luôn mang vẻ mặt dịu dàng kia lại đang mỉm cười rạng rỡ, tay cầm một cuốn sách trò chuyện vui vẻ với vị bác sĩ bên cạnh.

Rồi cậu nhìn thấy báo cáo kết quả xét nghiệm trong ngăn kéo bàn làm việc của bác sĩ, chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi, lại khiến cậu lạnh toát cả người.

Bởi vì trên báo cáo kết quả xét nghiệm tương thích, người được in tên, căn bản không phải là cậu.

Sự thật phũ phàng bất ngờ được phơi bày trước mắt cậu.

Cảm giác lúc đó, hệt như bị dội một gáo nước lạnh vào người giữa ngày đông giá rét, khiến cậu sợ hãi đến run rẩy.

Cậu nên sớm nhận ra mới đúng. Xác suất thành công chỉ 30-40%, sao Tô Tịch có thể đem mạng sống của mình ra để đánh cược chứ?

Người có kết quả xét nghiệm tủy tương thích là một người khác. Ngay từ đầu, cậu đã không nằm trong kế hoạch hiến tủy.

50 vạn tệ đó, mua không phải là tủy xương, mà là mạng sống của cậu.

Rõ ràng Tô Tịch biết rõ tình trạng của cậu rất tệ, không đủ điều kiện hiến tủy, biết rõ cậu có thể sẽ chết trên bàn mổ, vậy mà cô ta vẫn nhẫn tâm dùng 50 vạn tệ đẩy cậu vào chỗ chết.

Tất cả mọi người trong trường đều tiếc nuối, động viên cô ta mau chóng chiến thắng bệnh tật, nhưng chẳng ai nhận ra, cô gái dịu dàng, thánh thiện trong mắt họ lại là một con quỷ đội lốt người.

...

"Lâm Cẩm Dương, được không?" Tô Tịch dịu dàng hỏi, "Nếu bất tiện thì thôi vậy."

Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn chằm chằm vào Lâm Cẩm Dương, như thể Lục Thanh Trúc, người đang ngồi đối diện căn bản không tồn tại.

Dù có ngốc đến mấy cũng nhận ra, cô ta chỉ đang viện cớ để bắt chuyện với Lâm Cẩm Dương.

Tay Lục Thanh Trúc siết chặt lấy muôi múc, các ngón tay trắng nõn run rẩy, gần như không thể kiềm chế được những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng.

Một bàn tay vươn ra, nắm lấy cổ tay đang run rẩy của cậu.

"Xin lỗi." Lâm Cẩm Dương lạnh lùng lên tiếng, lấy muôi từ tay Lục Thanh Trúc, múc một muôi thịt bò cho vào bát cậu. "Tao không quen tiếp xúc với người lạ, ăn uống với người lạ tao không được tự nhiên cho lắm. Hai người hỏi xem bàn khác có ai cho ghép bàn không nhé."