"Tôi nói." Giọng Tạ Tương Tuần hơi trầm, kèm theo tiếng bấm chuột rõ ràng: "Không được. Tôi bị bệnh. Tôi không cương lên được."
"Phụt…" Người bạn ở đầu dây bên kia bị sặc nước mà ho liên tục, cuối cùng giơ ngón tay cái: "Anh bạn, cậu nói được được câu đó là đang muốn sống cô độc cả đời đúng không?"
"Không phải, không phải." Tạ Tương Tuần lắc đầu: "Đó là vì chưa gặp được người thích hợp, sao có thể tùy tiện đưa phương thức liên lạc cho người ta được?"
"Không giữ nam đức, sẽ gãy của quý. Cậu có hiểu không?"
Người bạn kia câm nín: "Tôi là Beta, không hiểu mấy thứ quanh co lòng vòng của Alpha như cậu. Nhưng cậu vẫn nên yêu đương sớm đi, tôi thực sự sợ là người thích hợp với cậu còn chưa đến thì cậu đã bị ung thư phổi mà chết trước rồi."
Tạ Tương Tuần: "Tôi tự biết chừng mực."
Anh ta dùng tay này nhấp chuột, tay còn lại thì mở hộp thuốc lá.
Trên màn hình máy tính là phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt, người phát sóng trực tiếp mặc đồ ngủ đen tuyền ngồi khoanh chân trên ghế xoay, nhỏ nhắn như một chú mèo, lại giống như loài chim nước tao nhã.
"Cảm ơn anh Tương Tuần."
Giọng nói của cậu vang lên bên tai phải vẫn còn chưa tháo tai nghe Bluetooth của anh ta.
"Em đã trưởng thành rồi ạ."
Tạ Tương Tuần đóng nắp hộp thuốc lá lại, âm thanh gõ bàn phím lạch cạch vang lên.
"Tôi biết chừng mực mà." Anh ta lặp lại một lần nữa, không biết là đang nói cho người bên kia điện thoại nghe hay là nói cho chính mình nghe.
[Người phát sóng có thể để lại phương thức liên lạc được không? Nhắn tin riêng.]
Thủy Thước phát sóng không được bao lâu, trò chuyện đơn giản với người xem cũng đã gần một tiếng đồng hồ, cậu nhớ đến bản kiểm điểm mà mình chưa viết xong, thế nên đã chào tạm biệt khán giả rồi tắt buổi phát sóng trực tiếp.
Làm người phát sóng trực tiếp thật không dễ dàng gì. Mặc dù phần lớn cư dân mạng đều rất thân thiện nhưng vẫn có một số người nói rằng muốn ném quần, Thủy Thước chỉ nghe đến việc không thích ai đó thì ném trứng thối, ném bắp cải thối, quần thì lại đắt hơn trứng gà và bắp cải nhiều, chắc chắn là họ rất ghét cậu.
Cậu mở WeChat, hiện lên trước tiên là tin nhắn của người quản lý.
Người quản lý: "Thủy Thủy à, ngay từ đầu tôi đã rất có lòng tin vào cậu, quả nhiên là cậu đã nổi tiếng ngay lập tức mà. Tôi vừa thấy ông chủ tên Tương Tuần kia nhắn tin riêng cho cậu để xin phương thức liên lạc của cậu đấy? Đây là người xem vung tay rất hào phóng, hãy nắm bắt cho tốt nhé."
Thủy Thước chuyển sang giao diện phía sau của app Cam, từ trong danh sách tin nhắn riêng lộn xộn, cậu tìm ra tin nhắn của Tương Tuần, sao chép dãy số đó vào WeChat để thêm bạn bè.
21:35.
Lời mời kết bạn được chấp nhận ngay lập tức.
Ảnh đại diện của Thủy Thước là một chú chim khách phiên bản Q, lấy từ bộ truyện tranh động vật chữa lành mà cậu nhìn thấy trên mạng xã hội.
Ảnh đại diện của người kia là một đống tro tàn.
Nickname của Tương Tuần nhanh chóng chuyển thành dòng chữ "đối phương đang nhập..." nhưng sau vài phút trôi qua mà vẫn không thấy tin nhắn nào gửi đến.
Thủy Thước đành phải tìm kiếm trên trình duyệt: Làm thế nào để gợi ý người khác chuyển tiền?
Vì thế, cậu chậm rãi nhập chữ vào thanh trò chuyện và gửi đi.
Thủy Thủy: "Xem thực lực của anh đến đâu."
Đợi một lúc sau, bên kia gửi đến một bức ảnh.
Một bức ảnh chụp nửa thân trên cởi trần.
Eo thon lưng hẹp, bối cảnh tối tăm, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, đổ xuống những đường nét cơ bắp rõ ràng, gân xanh nổi trên cánh tay khiến anh ta trông tràn đầy vẻ xâm lược, pheromone và hormone tỏa ra mạnh mẽ đến nỗi có thể tràn qua phía bên này màn hình.
Tương Tuần: "Cái đó nữa."
Tương Tuần: "Phía dưới rất to, có muốn chụp luôn không?"