Vương triều Đại Càn.
Tháng 7 năm Gia Chính thứ 22.
Kinh thành.
Hết chiếc xe la này đến chiếc xe la khác chở đầy hàng hoá ra vào rừng tre ở vùng ngoại ô kinh thành trong ba ngày.
“Công tử, đây là năm vạn thạch gạo lứt, năm vạn thạch đậu nành mà ngài đã đặt…”
“Công tử, đây là vải bông, áo bông, chăn bông, giày, lều trại, kéo cùng kim chỉ mà ngài đã đặt…”
“Công tử, đây là hạt giống các loại rau dưa, ngũ cốc, hạt đậu, hạt khoai tây và cây giống mà ngài đã đặt…”
“Công tử, đây là kim châm, băng gạc, kim sang dược, thuốc cầm máu, các loại thảo dược mà ngài đã đặt…”
“Công tử, đây là đường, muối, rượu mạnh, vải dầu, giấy cói mà ngài đã đặt…”
“…”
Mấy thương nhân lần lượt vui vẻ giao hàng đến ngôi nhà tre lớn trong rừng trúc rồi hí hửng ra về với ngân phiếu trong túi.
Cảnh tượng này diễn ra trong ba ngày liên tiếp nên đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nhưng không một ai nghi ngờ động cơ của người mua hàng.
Những thương nhân kia cũng không nhận ra công tử mà họ nói đến thực chất là một tiểu cô nương mười hai tuổi đang cải trang thành nam giới.
Khi lô hàng cuối cùng được chuyển đến căn nhà tre lớn, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm như bầu trời đêm dưới chiếc mặt nạ bạc của tiểu cô nương trở nên ranh mãnh.
Sau khi thận trọng nhìn xung quanh một vòng để chắc chắn người lái buôn đã rời đi, Tô Hoạ mới đóng cửa lại, tiếng “cọt kẹt” khẽ vang lên.
Không lâu sau, các loại thực phẩm và vật dụng trong nhà đều biến mất trong không khí.
Không phải vật tư bỗng dưng biến mất, mà là chúng được đưa vào không gian bên trong người của tiểu cô nương.
Đúng vậy, chính là không gian.
Không ai biết, trước ngực của tiểu cô nương có một vật mang ấn ký hình phượng hoàng màu đỏ như máu, bên trong nó chứa một cái không gian.
Ba ngày trước, tiểu cô nương leo thang nhặt diều, vô tình trượt chân ngã xuống.
Bởi vì nàng bị đập đầu xuống đất nên chảy máu rất nhiều, máu nhiễm cả vào ngọc bội phượng hoàng.
Sau khi tỉnh dậy, nàng không chỉ thay đổi linh hồn mà còn vô tình mở ra không gian ở bên trong.
Trong không gian là một mảnh bao la vô tận, giống như sa mạc bị lửa trời quét qua, đất đai nứt nẻ, cỏ không mọc nổi.
Ngoài ra còn có một hang động rộng hơn mười mét vuông.
Trong hang có một hồ nước rộng lớn và huyền ảo được bao quanh bởi một lớp sương mù.
Trong ao có một dòng suối vô tận đang phun ra.
Ngoài ra, không gian này còn có chức năng bảo quản. Thời gian thì trôi nhanh gấp mười lần bên ngoài.
Tuy nhiên, nó có hai nhược điểm mà nàng không thích cho lắm.
Đó là mỗi ngày nàng chỉ có thể vào không gian trong vòng nửa giờ, khi hết thời gian thì sẽ tự động bị đẩy ra khỏi không gian.
Điểm còn lại là không có sinh vật sống nào có thể tiến vào bên trong được.
Điều này khiến nàng phải thở dài ngao ngán mỗi khi sử dụng.
Tiểu cô nương tên là Tô Hoạ. Vốn là hậu duệ lánh đời của Trung y ở thế kỷ 22.
Nàng cũng là nhân viên đặc biệt của [Cục quản lý ngày tận thế của Vinh quốc], dị năng giả hệ chữa khỏi.
Ba ngày trước, sau khi tỉnh dậy nàng liền phát hiện mình đã xuyên vào một quyển sách.
Quyển sách này có tên là "Phong vân Đại Càn", là một tiểu thuyết nam tần cổ xưa viết về tranh bá quân sự.
Nàng xuyên thành nữ nhi của Binh Bộ thượng thư vương triều Đại Càn, lại còn trùng tên họ với nguyên chủ.
Đừng vội hiểu lầm!
Không phải là đích nữ, mà là thứ nữ do một tiểu thϊếp được sủng ái sinh ra.
Đương nhiên nàng không phải nữ chính trong truyện, cũng không phải là nữ phụ, mà là một người qua đường Giáp, nhân vật vốn được xem là bia đỡ đạn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin