Đại Bá Chủ

Chương 51: Ngưu thôn

“Ha hả, xem ra Thiên đệ rất được yêu mến đấy!” Đại Ngưu nháy mắt với Nguyễn Thiên cười nói.

“Không... Không lý nào lại vậy!?” Nguyễn Thiên nhìn hướng bé gái khi nãy rời đi, lời nói mang theo sự hoang mang.

“Sao vậy, trong giấy ghi tên ai?” Nhị Mãnh và Tam Tráng ngồi cạnh Nguyễn Thiên nên sát lại hắn nhìn vào mảnh giấy trên tay. Rồi chợt hai người cười lớn, Đại Ngưu thấy thế cũng chồm lên xem thử, song cả ba cùng cười lớn.

“Đừng cười ta, đứa bé đó còn nhỏ như vậy sao có thể viết những cái như này!?” Nguyễn Thiên hướng Đại Ngưu ba người nói. Mảnh giấy trên tay Nguyễn Thiên viết như sau: “Uyển Như đã phải lòng tráng sĩ.”

“A ha ha, đương nhiên không phải do đứa bé gái khi nãy viết rồi!” Nhị Mãnh híp mắt cười nói.

“Các huynh có thể giải thích chút không?” Nguyễn Thiên đỏ mặt ngại ngùng thắc mắc lời nói, lớn chừng này rồi đây là lần đầu hắn gặp trường hợp như này, được nữ tử tỏ tình qua thư.

Ba người ho mấy tiếng để ổn định lại, nhưng bất chi bất giác lại phá lên cười, song một lúc mới có thể không tiếp tục cười rộ, nhưng hai môi không thể nào tự nhiên được.

“Khụ khụ, thật ra ở Ngưu thôn, nam nhân luôn là lo chuyện nông với săn bắt, thế nên rất ít có thời gian để ý đến nữ tử. Hay khi để ý rồi mà bận quá quên luôn, đôi khi mới để ý hôm qua mà sáng ra quên rồi, ngày mốt đi mừng hôn lễ của người ta luôn!” Đại Ngưu nói.

“Rồi làm sao a?” Nguyễn Thiên hỏi.

“Thì đó!” Đại Ngưu ba người ánh mắt nhìn lấy mảnh giấy trên tay Nguyễn Thiên nở một nụ cười. Nhìn cảnh này Nguyễn Thiên ngại chết đi được, hắn vội ho hai tiếng hướng Đại Ngưu nói: “Đừng nhìn nữa, ta từ trên núi xuống không biết gì cả!”

Đại Ngưu thấy Nguyễn Thiên bộ dáng không nhịn được phì cười trước, rồi giải thích sau: “Vì không muốn để bản thân cô đơn mãi, nữ tử trong thôn khi đến tuổi thành gia lập thất đã bắt đầu chủ động. Họ sẽ nhờ trẻ trong thôn gửi thư thổ lộ cho nam tử mà họ mến mộ, song nếu đối phương cũng có ý thì hai người có thể hẹn hò a!”

“Ra là vậy, nhưng...!” Nguyễn Thiên nói đoạn bị Nhị Mãnh chen ngang lời nói:

“Không vội, đệ biết không, Uyển Như năm nay 17 tuổi, là cô nương được nhiều nam tử mến mộ nhất thôn đấy! Nàng chưa phải lòng ai bao giờ, nay vừa gặp đã phải lòng đệ rồi! Chập chập, đệ thật có phước số!”

Tam Tráng nói thêm: “Làm chúng ta đây ghen tức chết đi được a!”

“Ha ha...”

“A đừng trêu ta, ta có người trong lòng rồi a!” Nguyễn Thiên nói.

“Ồ, Tứ Thiên nói có người trong lòng rồi, là khi nào, không phải đệ nói đệ khổ tu trên núi chục năm a, chưa gặp quá hai người?” Tam Tráng cười hỏi.

“Là, trong một lần tình cờ của hai năm trước a, ta có gặp và phải lòng một tiên tử a!” Nguyễn Thiên gãi đầu bịa đặt lời nói.

Đại Ngưu nhíu mày nói: “Lâu như vậy, sợ rằng tiên tử ấy đã thành gia lập thất, quên đệ rồi, sao được như Uyển Như thôn ta chứ? Hay đệ chê Uyển Như cô nương xấu a?”

“Không, không có a” Nguyễn Thiên xua tay nói.

“À, vậy mọi người năm nay bao tuổi, có gia đình hay người trong lòng chưa a?” Nguyễn Thiên vội chuyển đề tài hỏi.

Nghe Nguyễn Thiên chuyển chủ đề sang bọn họ, Đại Ngưu cũng cười mà đáp: “Ta nay 38 tuổi, vẫn chưa có người trong lòng.”

Nhị Mãnh thì phất tay nói: “Ta á hả, 34 tuổi, thầm thương Đại Ngưu mất rồi!”

“Bà nó, ngươi bớt lại dùm dùm!” Đại Ngưu quát.

“Ha hả, đệ đừng xem là thật.« Tam Tráng gãi đầu cười nói.

Nguyễn Thiên gật đầu: “Vậy còn huynh?”

“Ta á, năm nay 32 tuổi, khi xưa có yêu một nữ tử, song nàng ấy bị hung thú ăn mất rồi!” Tam Tráng thấp giọng nói.

“Ta, ta không cố ý, tam huynh xin nén bi thương!” Nguyễn Thiên lòng đầy ái nấy, khi đã gợi nhắc đến quá khứ bi thương của người khác.

“Không sao, chuyện cũng qua lâu rồi!” Tam Tráng cười nói.

“À phải rồi, Ngưu thôn sao phải dời đi a, ta thấy chung quanh đây là một nơi tốt để định cư mà?” Nguyễn Thiên hỏi, bởi đoàn người ở đây là người một thôn, mà bấy giờ thôn trấn đâu không thấy đâu, chỉ thấy có người với liều cùng, thú kéo xe.

Đại Ngưu ba người nhìn nhau rồi thở dài, Đại Ngưu chân mày nhíu lên hướng Nguyễn Thiên nói: “Thiên đệ trên núi lâu năm nên không biết, từ vạn năm trước sau khi Thánh tộc lui binh, Ngũ Trùng Thiên đã xảy ra một hồi đại chiến giữa các thế lực. Vùng đất mà chúng ta đang ngồi ở đây được gọi là Thiên Viễn đại lục, do Nhân tộc làm bá chủ, chính là vùng đất này năm đó bị các thế lực xâu xé tranh giành. Sau hơn trăm năm loạn chiến, cuối cùng mảnh đại lục này được chia làm ba vực, lần lượt là Đông vực, Nam vực và Tây vực.”

“Trong đó Đông vực là mạnh nhất, có lãnh thổ lớn nhất, hai vực còn lại có lãnh thổ tương đối nhỏ. Cả ba vực luôn ở tình trạng tranh giành lẫn nhau từng tất đất đến hiện tại. Nhưng hai tháng nay, không biết vì lý do gì mà Nam vực và Tây vực đã kết minh với nhau. Bắt đầu mở rộng lãnh thổ về Đông vực, Đông vực cũng không hề ngăn cản mà bố thí cho. Nhưng cũng chính vì vậy mà phần biên giới này, Ngưu thôn bọn ta cùng những thôn làng khác bị đám tu sĩ hai vực kia đuổi khỏi nơi cư trú!”

“Quá đáng thật!” Nguyễn Thiên chau mày không khỏi bất bình thay lên tiếng.

Nhị Mãnh thở dài: “Ba vực tranh chấp, chúng ta không có thương vong đã là rất may rồi, chúng ta hiện tại còn nằm trên phạm vi mở rộng biên giới của hai vực Nam Tây, nếu không mau thoát khỏi, e rằng khó tránh phiền phức a!”

“Vậy mọi người đang rời đi đâu a?” Nguyễn Thiên hỏi.

“Còn đi đâu được nữa, đương nhiên là đi Đông vực rồi!” Tam Tráng nói.

“Thật không ngờ đến ngoại giới lại hỗn loạn như vậy!” Nguyễn Thiên thầm nghĩ.

“Theo mấy huynh thấy lý do gì để Nam vực và Tây vực liên minh với nhau a?” Nguyễn Thiên hướng ba người hỏi.

“Lý do ư! Ta nghĩ là để đối phó với Đông vực!” Nhị Mãnh suy đi ngẫm lại rồi lên tiếng nói.

“Hừ, Thánh vực lâm le mà hai vực đó lại đi đối phó với Đông vực, ta không hiểu bọn chúng nghĩ gì!?” Đại Ngưu nói.

“Ha hả mấy huynh đệ tiếp tục đi, ta đi lấy ít rượu ngon” Tam Tráng rời khỏi vị trí nói.

“Thánh vực?” Nguyễn Thiên thắc mắc.

“Ngoài Thiên Viễn đại lục còn có các lục địa khác, trong đó có Thánh vực do Thánh tộc thành lập.” Nhị Mãnh nói.

“Không phải chứ, vạn năm trước chúng đã bị đuổi đi rồi mà?” Nguyễn Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Không sai, nhưng không lâu sau bọn chúng lại đến, tạo nên Thánh vực. Tuy giữa Thánh vực và Thiên Viễn đại lục chưa từng xảy ra ác chiến, nhưng ai cũng hiểu hai lục địa này vốn không ưa gì nhau.” Đại Mãnh nói.

“Vậy Thiên Đình đâu, không phải chúng nói hay lắm sao? Thánh tộc vẫn còn ở lại Ngũ Trùng Thiên!!?” Nguyễn Thiên xiết chặt nắm đấm, con ngươi lộ ra hàn ý, một cỗ hơi thở áp bách làm hai người Đại Ngưu không dám nhìn thẳng hắn.

“Thiên... Thiên tiểu đệ!” Nhị Mãnh khó khăn lên tiếng.

“Ta... Ta xin lỗi a!” Nguyễn Thiên điều tiết lại hơi thở, ái nấy nói.

“Không sao ta biết đệ không cố ý, nhưng sao ta thấy đệ như rất có khúc mắc với Thiên Đình thì phải?” Đại Ngưu từ tốn hướng Nguyễn Thiên hỏi.

Nguyễn Thiên hít vào thở ra một hơi, nén lại xúc động tâm tình với hai chữ Thiên Đình, mối thù gϊếŧ hại song thân, nợ máu phải trả bằng máu ấy xuống.

Hướng Đại Ngưu và Nhị Mãnh, Nguyễn Thiên buông lỏng nắm tay hỏi: “Các huynh có biết ai là người đã đánh lùi Thánh tộc vạn năm trước không?

Đại Ngưu, Nhị Mãnh nhìn nhau rồi hướng Nguyễn Thiên, Đại Ngưu thắc mắc: “Ta nghe nói... Không phải Thiên Đình sao?”

“Không” Nguyễn Thiên nói.

“Vậy là ai?” Nhị Mãnh hỏi.

“Hai huynh biết Nguyễn Khiêm, Trần Vô Nhu không?” Nguyễn Thiên hỏi, trong giọng điệu mang theo sự chờ mong.

Đại Ngưu hai người nhìn nhau rồi hướng Nguyễn Thiên trả lời: “Chưa nghe qua!”

Nguyễn Thiên cố nén xúc động, trong lòng hỗn tạp suy nghĩ thù hận in sâu: “Thiên Đình, Ngọc Đế!!! Sẽ có một ngày... Ta sẽ đích thân diệt đạo thống, ngắt đầu của ngươi để tế vong linh cha mẹ ta!!!”

Thấy Nguyễn Thiên trầm mặt, hai người Đại Ngưu nhất thời không biết nói gì cho phải. Bấy giờ một âm thanh sang sảng phát lên phá tan bầu không khí trầm lặng ấy.

“Ha hả, rượu tới, rượu tới!” Tam Tráng tay cầm hai vò rượu ngồi xuống ban nãy vị trí cười nói.

“Hửm, Thiên tiểu đệ sao vậy?” Tam Tráng dùng cùi chỏ thúc vào tay Nguyễn Thiên nói.

“A không gì a!” Nguyễn Thiên mỉm cười nói.

Thấy Nguyễn Thiên ban mơi trở lại, hai người Đại Ngưu, Nhị Mãnh thở phào vui mừng.

Tam Tráng vỗ vai Nguyễn Thiên mấy cái rồi rót rượu ra chén đưa cho hai người Đại Ngưu, Nhị Mãnh. Rồi đứng lên cao giọng nói lớn để mọi người trong thôn chú ý: “Mọi người, hôm nay vốn là mừng chuyến săn thành công của Đại Ngưu, nhưng cuối cùng đành phải thay đổi!”

“Thay đổi!?”

“Thay đổi gì?”

Những tiếng xì xào, mọi người xúm nhau bàn tán, Nguyễn Thiên cũng ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ha hả, chắc hẳn mọi người cũng rất muốn biết thay đổi gì a?” Tam Tráng sang sảng cười nói.

“Nói đi!”

“Đúng rồi Tam Tráng nói đi!”

“Huynh đừng úp mở nữa!” Mọi người nháo nhào lên lời nói.

“Ha hả, mọi người nghe rõ đây, đêm nay sẽ đồi từ tiệc mừng săn bắt thành tiệc mừng Nguyễn Thiên, Thiên tiểu đệ gia nhập đại gia đình Ngưu thôn chúng ta...!” Tam Tráng nâng cao vò rượu trên tay hét lớn.

“Hú...!!!”

“Hi... Ha...!!! Hú!”

Cả thôn già trẻ gái trai cùng nhau hú hét, làm cả một mảnh rừng hoang đêm lạnh lẽo nhất thời uyên náo hẳn lên.

“Được rồi, nhân dịp hôm nay Thiên tiểu đệ gia nhập đại gia đình Ngưu thôn, chúng ta uống cho thật sảng khoái!” Tam Tráng nói, đoạn y ngửa đầu uống lấy vò rượu trên tay.

“Hú.........”

Đám trai tráng trong thôn cũng không kém cạnh, liên tục nhiều người bỏ chén xuống, lấy vò rượu sang sảng ngửa đầu ừng ực uống.

“Xừ a...!” Dứt vò rượu ra, Tam Tráng kéo một hơi dài sảng khoái, rồi nhìn xuống Nguyễn Thiên.

“Mọi người...!” Nguyễn Thiên xúc động.

Hắn cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm của gia đình, một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời.

Bất chi bất giác hắn lại nhớ đến Lão tổ tông, vừa nghĩ đến thì đã bị một dòng âm thanh cắt ngang.

“Thiên tiểu đệ, cùng nâng chén nào!” Tam Tráng nói, mọi người hú hét lên. Nhị Mãnh hướng Nguyễn Thiên đặt lên tay hắn một chén rượu tràn trề.

“Ta... Ta không biết uống rượu!” Nguyễn Thiên gượng cười xua tay nói.

“Ha hả, nam nhân phải biết uống rượu mới là nam nhân!” Đại Ngưu đối diện Nguyễn Thiên cười nói.

“Tại sao a? Ta thật sự không biết, nhưng ta vẫn là nam nhân!” Nguyễn Thiên tay cầm chén rượu, hướng Đại Ngưu nói.

“Ha hả, Thiên tiểu đệ có thấy nam nhân nào không uống rượu chưa?” Đại Ngưu híp mắt hỏi.

Nguyễn Thiên cười khổ, hắn nhớ lại từ nhỏ đến lớn, phàm là nam nhân hắn gặp qua đều biết uống rượu, ví như lão tổ tông hắn, là một con ma rượu thật sự.

“Không biết nên gọi lão tổ tông là Thi Thánh hay Tửu Thánh đây?” Nguyễn Thiên cười khổ trong lòng, nhất thời tam quan hắn bị móp méo, không uống rượu thì không phải nam nhân, hắn đã bị dụ dỗ.

“Vậy!” Nguyễn Thiên nhìn xuống chén rượu đang cầm trước ngực, lòng đấu tranh tư tưởng, Nguyễn Thiên nuốt xuống nước bọt. Lòng thầm nghĩ: “Nam nhân phải biết uống rượu a! Với cả mọi người đang vui vẻ vì mình, mình không thể để mọi người mất hứng được! Huống hồ rượu này chắc không mạnh bằng rượu của lão tổ tông a!”

“Được rồi, đa tạ mọi người đã đón nhận ta, Nguyễn Thiên ta cùng cạn với mọi người, từ nãy mỗi một người của Ngưu thôn đều là thân nhân bằng hữu của ta!” Nguyễn Thiên đứng lên, hai tay nâng chén rượu ngữ khí lớn tiếng nói.

“Ha hả, hú...”

Mọi người hú hét reo hò.

Nguyễn Thiên nhìn qua Tam Tráng bên cạnh, Tam Tráng mỉm cười vỗ vai hắn, hắn nhìn sang Nhị Mãnh, Nhị Mãnh cũng nở một nụ cười rồi cầm chén nâng lên, khi hắn nhìn sang Đại Ngưu, Đại Ngưu đá chân mày nâng chén hướng hắn mỉm cười.

Nhìn vào chén rượu trên tay, Nguyễn Thiên khí phách một ngụm uống cạn trong sự hò hét của cả thôn.

“Xừ a...” Nguyễn Thiên hơi khôm người dùng tay lau qua miệng.

“Sảng khoái!” Nguyễn Thiên đứng thẳng người hét lên, mọi người ồ ồ hú hét hò reo, hắn thậm chí còn đập đi cái chén vừa uống khiến mọi người trố mắt ngưỡng mộ.

“Có khí phách!” Trai tráng trong thôn hò reo, còn thiếu nữ thì nấp người trong liều, yểu điệu thục nữ nhìn lấy tuấn mỹ nam tử mặt đỏ như bưng.

Âm thanh dần trở nên mơ hồ, hình ảnh cũng vậy, Nguyễn Thiên loạng choạng, trên môi nở một nụ cười.