Theo phản xạ Đình Nhã đưa tay lên chắn trước mặt, cái miệng đó cũng theo vậy mà ngoạm lấy tay nàng. “Nhoàm!” Đình Nhã lắc lắc tay, khó chịu chỉ vào tiểu hung thú đang ngoạm lấy cánh tay mình, hướng Nguyễn Thiên hỏi: “Đây là hung thú mà ngươi nói sao?”
“A, trông không giống lắm!” Nguyễn Thiên gãi đầu xua tay nói. Hoá ra tiểu hung thú đang ngoạm lấy tay Đình Nhã chỉ là một đầu cá sấu con dài chưa đến nửa cánh tay.
Đình Nhã chán ghét bắt lấy tiểu hung thú trên tay ném đi, rồi dùng linh lực lau lấy chỗ nó cắn khi nãy.
Thân là tu sĩ sanh liên cảnh, nàng với nhát cắn khi nãy của cá sấu con không có nửa điểm uy hϊếp. Thậm chí nó còn không thể lưu lại một vết xước nhỏ trên làn da mịn màng của nàng, chỉ là nàng ghét bỏ nước bọt của nó dính trên tay mà lau đi thôi.
Sau khi lau sạch sẽ cơ thể, Đình Nhã phủi hai tay hướng Nguyễn Thiên nói: “Được rồi đi tiếp thôi.”
Mắt thấy Nguyễn Thiên ngưng trọng thần sắc Đình Nhã ngạc nhiên, “Nguy hiểm!!!” Nguyễn Thiên quát, Đình Nhã cũng cảm nhận được sau lưng có cảm giác dị thường. Nàng cũng nhanh người bật nhảy lên cao, nàng vừa nhảy lên một cái miệng của một đầu cá sấu to lớn đã ngoạm tới vị trí khi nãy.
Đình Nhã trên cao tay nắm thành quyền, quyền ấn của nàng mang theo hai luồng khí trắng đen lưu chuyển tích tụ lại. “Muốn chết!” Đình Nhã quát, quyền đến nện lêи đỉиɦ đầu cá sấu to lớn “Bụp” một loại âm thanh mềm nhũn truyền đến tai Nguyễn Thiên.
Chỉ thấy đầu cá sấu to gấp ba hai người dưới một quyền của Đình Nhã, đã nằm lăn ra, hàm trên vắt ngang hàm dưới, hai mắt nổ tung, huyết dịch từ hốc mắt bắn ra xa hơn ba thước quanh thân. Theo như cảm ứng của Nguyễn Thiên, con cá sấu ấy đã bị Đình Nhã chấn cho nát xọ.
Dưới một quyền của tu sĩ sanh liên cảnh, con cá sấu ấy chưa hoá thành xương máu đã là vô cùng ghê gớm. Đình Nhã đứng trên đầu con cá xấu số chậm thu quyền lại, thời khắc này Nguyễn Thiên đã nhìn nàng bằng một con mắt khác. Hắn nào ngờ đến Đình Nhã lại có một mặt quyết đoán như vậy, ra tay vô cùng dứt khoát, không có chút gì là sợ hãi trước sự tấn công bất ngờ của con cá sấu, mà là lấy tư thái của người bề trên phán cho nó tội chết.
“Đánh hay lắm!” Nguyễn Thiên vỗ tay cảm khái, “Cẩn thận!” Nguyễn Thiên hét lớn cảnh báo, không cần hắn nhắc nhở Đình Nhã đã có cảm ứng từ lâu. Đình Nhã giữ nguyên tư thế đứng, đưa tay hờ hững nắm lấy cái đuôi vừa quật mạnh đến. Lực đạo của cái đuôi ấy vô cùng khủng khϊếp, bởi cách xa một khoảng mà Nguyễn Thiên còn cảm nhận được dư lực khiến tóc hắn bị thổi bay ngược ra sau.
“Đình Nhã!” Nguyễn Thiên lo lắng gọi, xung quanh hai người bấy giờ bị vô số cá sấu ngoi lên từ đầm lầy dưới chân bao vây. Đình Nhã nắm chặt lấy cái đuôi trên tay xoay hai vòng rồi quăng ra xa. Nhìn cảnh tượng xung quanh, nàng nhắc nhở: “Lũ này không có tu vi, nhưng lại có lực đạo vô cùng lớn!” Nguyễn Thiên gật đầu, đàn cá sấu cũng từ từ kéo hẹp khoảng cách với hai người.
Nguyễn Thiên vào thế thủ, quyền ấn xiết chặt, linh lực trong thể nội bạo phát muốn đem đám cá sấu doạ chạy. Nhưng lũ cá sấu không những không sợ mà tốc độ bơi đến ngày một nhanh, “Hả!” Nguyễn Thiên giật mình kinh ngạc, một đầu cá sấu không biết đã từ bao giờ đến sát bên hắn, nó há to chiếc miệng như chậu máu của nó, cùng hàm răng sắc nhọn ngoạm lấy Nguyễn Thiên. Cũng may Nguyễn Thiên thân thủ nhanh nhẹn đã nhào người về trước tránh né, “Đến đây” Đình Nhã đưa tay về trước, Nguyễn Thiên nắm lấy tay nàng, theo Đình Nhã lực kéo hắn đã cùng nàng yên vị trên xác cá sấu bị nàng gϊếŧ ban nãy.
Đám cá sấu phát ra âm thanh ru ru, chúng bắt đầu điên cuồng tấn công sau thất bại của đồng bọn. Trên xác cá sấu Đình Nhã dùng linh lực dựng lên màn chắn bảo hộ lấy cả hai, uỳnh uỳnh, đàn cá sấu vũ bão tấn công, bọt nước tứ tung.
”Tuy bọn nó không phá được kết giới của ta nhưng cứ thủ như này cũng không phải là cách” Đình Nhã nhìn sang Nguyễn Thiên nói.
Nguyễn Thiên gật đầu, thật nếu cứ để như vầy thì không biết đến bao giờ hai người mới đến được chỗ để Bảo Thiên quyết hoàn chỉnh.
“Khi trước ta đi qua đây, đám cá sấu này chưa hề tấn công ta, không biết tại sao hôm nay chúng lại điên cuồng như vậy!” Nguyễn Thiên nói.
“Chẳng lẽ là do ta đã vứt chết con cá sấu con khi nãy?” Đình Nhã hỏi.
“Còn chưa chắc, ta nghĩ là có lý do khác!” Nguyễn Thiên nói.
“Dù là lý do gì đi nữa, hôm nay chúng ta không diệt đám cá sấu này sẽ không thể rời đi” Đình Nhã nghiêm túc nói.
Ầm ầm...
Cả hai kinh ngạc một màn, một cái đuôi cá sấu to lớn gấp ba lần những cái đuôi khác nện lên kết giới. Cái đuôi này phát ra linh lực màu lục sậm kì bí, nó không ngừng nhấn xuống khiến kết giới giao động.
“Ngưng chủng cảnh” Nguyễn Thiên cùng Đình Nhã ngạc nhiên lời nói, cả hai không ngờ được vậy mà trong đám cá sấu này còn có tu vi.
Răng rắc...
Kết giới của Đình Nhã sắp không duy trì được lâu, bề mặt kết giới đã xuất hiện vô số vết rạn.
“Ta sắp không giữ được kết giới rồi!” Đình Nhã khó khăn nói, cái đuôi ấy không chỉ có linh lực gia trì mà lực đạo cũng vô cùng hung tàn. Nhìn Đình Nhã khó khăn gia trì kết giới Nguyễn Thiên trong lòng ái nấy, hắn biết với tu vi của nàng có thể an toàn xoay xở với đám cá sấu, nhưng nàng không làm như vậy mà chọn phòng thủ, cũng là vì hắn. Hắn chỉ là tu sĩ luyện tịch cảnh bình thường, đối với một hai đầu cá sấu đánh gϊếŧ là chuyện dễ dàng, nhưng cả đàn thì là một chuyện cửu tử nhất sinh.
“Giờ này còn cười được!” Đình Nhã khó chịu nhìn Nguyễn Thiên nói.
“Khi kết giới sụp đổ ngươi cứ theo sát ta, ta sẽ mở ra con đường máu cho ngươi thoát thân” Đình Nhã nghiêm trọng nói.
“Nàng xem thường ai vậy, Nguyễn Thiên ta nào đến lượt để nữ nhân bảo vệ chứ!” Nguyễn Thiên nhìn xung quanh nói.
Đình Nhã chau mày khó chịu quát: “Đã thời khắc nào rồi còn ở đó sĩ diện!”
Nguyễn Thiên song quyền xiết chặt, linh lực thể nội bạo phát chấn bay một đám cá sấu đang lao đến. Cái đuôi của con cá sấu ngưng chủng cảnh thâu lại rồi một lần nữa bổ nhào đến, thời khắc cái đuôi ấy chạm vào kết giới đã khiến kết giới nổ tung. Dư chấn từ lực đạo và linh lực khuếch tán hất văng đám cá sấu xung quanh ra xa, đồng thời Nguyễn Thiên cùng Đình Nhã cũng văng ngược về sau.
Nguyễn Thiên tay ôm lấy eo Đình Nhã, chân đạp lên đầu một con cá sấu mà bỏ chạy. Mắt thấy hai người rời đi, đầu cá sấu ngưng chủng cảnh hóng lớn tức giận, đám cá sấu xung quanh cũng nhanh chóng bắt kịp hai người. Đình Nhã hất tay Nguyễn Thiên ra, nàng vòng ra sau hắn, một quyền pha trộn linh lực cùng âm dương chi khí đã đánh nổ tung một con cá sấu vừa lao đến.
Thấy Đình Nhã quay ra sau bảo vệ mình, Nguyễn Thiên cũng dừng lại, hai người lưng đối lưng tứ phía bị vây kín bởi đàn cá sấu hơn trăm con.
“Hướng ta mà chạy” Nguyễn Thiên nói, Đình Nhã gật đầu, đám cá sấu xung quanh gần nhất với hai người lao đến. Đình Nhã thân ảnh khẽ động nắm quyền chấn nát con đối diện, xoay người một cước đá gãy xương con bên phải, lại một chưởng hạ con bên trái, liên tục quyền chưởng khiến cả lũ lao đến chỗ hai người chết như rạ.
Thời khắc thân ảnh của nàng lần nữa hiển lộ đã nắm lấy tay Nguyễn Thiên bật người lao về trước, tránh né một vài con cá sấu, còn một đám thì quyền ấn không mắt sát sinh toàn bộ. Y phục cả hai nhuộm đỏ màu máu, tất cả đều là máu của lũ cá sấu. Nguyễn Thiên tay chưa kịp trở đã bị Đình Nhã dắt đi, hắn còn không kịp động thủ với con cá sấu trước mặt, đã bị nàng một cước đá bay đi.
Hai người cứ thế đột phá vòng vây cá sấu, nhưng hết lớp này ngã xuống lại có lớp khác xuất hiện, Đình Nhã cũng dần thấm mệt, bọn này xương cốt dẻo dai, nàng phải dùng nhiều lực mới có thể hạ đo ván chúng. Bấy giờ lại nhiều thêm sáu con lao đến, Đình Nhã vừa hạ hai con trên trán mồ hôi đã nhể nhại, động tác theo thời gian dần chậm lại. Nguyễn Thiên bắt lấy tay quyền của nàng thâu vào lòng, hướng con cá sấu đang lao đến, hắn tung một cước đầy nội lực khiến nó chết tươi.
“Nàng làm tốt lắm, bây giờ để ta!”
“Ngươi...!”
Nguyễn Thiên quyền ấn hung bạo chọc thủng đầu của một con cá sấu, tay còn chưa rút ra lại có một con khác lao đến. Đình Nhã còn chưa trở tay Nguyễn Thiên tay còn lại hoá thành chảo ấn, từ bụng cá xấu đâm sâu rách ra một đường, thời khắc mà con cá xấu rớt đất, trên tay Nguyễn Thiên ném đi lục phủ ngũ tạng của nó. Đình Nhã ánh mắt thoáng lộ vẻ kinh hãi, nàng vốn nghĩ Nguyễn Thiên sống an lạc đã quen nên không có kĩ năng chiến đấu. Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn hình như chém gϊếŧ đã có trong máu, hạ sát mỗi một con cá sấu đều là thần sắc không biến đổi.
Sau một hồi chém gϊếŧ khốc liệt, cả hai mới thoát khỏi sự vây gϊếŧ của lũ cá sấu, thời khắc hai người vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm, trước mặt lại truyền đến âm thanh lãnh khóc: “Phạm lãnh địa của tộc ta, gϊếŧ con ta, gϊếŧ tộc nhân ta, các ngươi hôm nay phải chết!”
Con cá sấu ngưng chủng cảnh không biết từ khi nào đã đứng ở trước mặt hai người, cùng với đó là một đám cá sấu từ hai bên cánh rừng bò ra.
“Ngươi là thủ lĩnh của lũ này?” Đình Nhã hướng con cá sấu có tu vi hỏi, nó không trả lời nàng, mà đám cá xung quanh đã xông đến. Đình Nhã vung tay, xích sắt do âm dương chi khí hoá thành xuyên thủng cơ thể của tất cả những con cá sấu có mặt ở đây.
Con có tu vi hừ lạnh, nó ngoạm lấy xích sắt rồi mạnh bạo cắn đứt, hướng hai người hóng lớn, há to chiếc miệng như chậu máu ngưng tạo một đạo cầu linh lực màu lục sậm công kích đến cả hai. Mắt thấy công kích đến gần, Đình Nhã hai tay xoay chuyển tạo ra trước mặt màn chắn âm dương.
“Cái gì?” Không chỉ có cá sấu kinh ngạc mà Nguyễn Thiên cũng bất ngờ, đạo linh lực ấy vậy mà bị màn chắn âm dương chi nguyên thôn phệ.
“Trả lại cho ngươi” Đình Nhã thâu lại màn chắn, bàn tay phải nắm âm dương chi nguyên hai luồng lưu chuyển. Bên trong một đạo cầu linh lực lục sậm được đánh ra, mắt thấy công kích của mình bị người trả lại, cá sấu xoay người dùng đuôi nện xuống.
Ngay thời khắc đạo cầu linh lực va chạm với cái đuôi ấy đã lập tức phát nổ, xung quanh cát bay đá chạy tứ tung. Thoát khỏi làn khói mờ, cá sấu đã lao đến, thân ảnh há to cái miệng ý muốn đem hai người Nguyễn Thiên cùng Đình Nhã nuốt lấy.