Đại Bá Chủ

Chương 9: Long Phượng Giai Thoại Ký - Chân Long

“Long Phượng Giai Thoại Ký chỉ nói về Long Phượng thì có gì hay ho, ta có một câu truyện l*иg ghép vào sẽ thêm thập phần hấp dẫn đây, nàng có muốn nghe?” Nguyễn Thiên hướng Đình Nhã hỏi.

“Tất nhiên muốn, ngươi mau kể đi” Đình Nhã hớn hở nói.

...

Cửu Thiên, Loạn Thiên Thời Kỳ, năm tháng chưa được ghi chép thời gian cụ thể.

Thời thượng cổ, khi Hồng Mông Đế chưa thành đế, bách tộc quần chiến tranh giành danh hiệu thiên hạ đệ nhất, mà làm cho Cửu Thiên tanh hôi mùi máu. Bấy giờ Long tộc, một tộc vô danh từ hồng hoang bước ra. Thống lĩnh của bọn họ là 3 huynh đệ nhà Ngao Bách, Ngao Bạch và Ngao Bằng.

Với thực lực cường hãn, Long tộc từ một tộc vô danh tiểu tốt đến khi ai nghe đến cũng phải rùng mình kính sợ.

Ngao Bách, huynh trưởng của Ngao Bạch và Ngao Bằng. Là người có thực lực mạnh nhất đồng tộc, hắn tự xưng là Chân Long.

Đệ nhất Cửu Thiên Chân Long, Long Tộc Ngao Bách.

Vì chiến thắng trong Cuộc Chiến Đệ Nhất, nên bách tộc tôn sùng Long tộc. Tôn Chân Long là Thiên Hạ Đệ Nhất, tôn Long tộc là Đệ Nhất Đế Tộc, tôn Ngao Bách và Ngao Bằng là Chiến Long.

Vua chúa đế tộc, sử dụng hình tượng long tộc để khẳng định địa vị của mình trong tộc. Nhưng việc này khi đến tai Thánh tộc và Thiên tộc khiến họ bất mãn. Bọn họ là người khơi màu cuộc chiến đệ nhất tộc, nhưng lại phải xếp sau Long tộc.

Bách tộc truyền nhau Đệ Nhất Chân Long, Đệ Nhị Thánh Quân (Thánh Đế sau này), Đệ Tam Thiên Quân (Thiên Đế sau này).

Không cam chịu xếp sau Chân Long, Thánh tộc và Thiên tộc nhiều lần gây chiến với Long tộc, nhưng bất cứ lúc nào khi Chân Long xuất hiện, cũng khiến thế cục vốn nghiêng về Thánh Thiên đều đổ vỡ.

Năm đó, Phật Môn xuất hiện. Bọn họ không phải Nhân tộc, nhưng hình hài tựa Nhân tộc. Truyền bá Phật lý khắp Cửu Thiên, có được chỗ đứng ngang hàng với Tam Đại Đế Tộc.

Phật Quân, được chúng sinh tôn làm Phật Tổ trong giáo lý của bọn họ. Phật Quân khi đó đã cho xây nên Tây Phương Phật Môn, có được địa vị Đệ Nhất Giáo.

Chân Long thì chẳng quan tâm cái danh hiệu đó của Phật Môn. Nhưng Thánh tộc lại chọt sau lưng Long tộc, nói rằng Chân Long muốn lật đổ Phật Môn, Phật giáo. Chân Long, Long tộc lấy Sát Sinh làm đạo, chấn giáo bách tộc.

Phật Môn, giáo lý vốn khuyên người hướng thiện, nên với sát sinh là đại kỵ. Khi nghe được chuyện này, Phật tử khắp Cửu Thiên chửi bới Chân Long và Long tộc. Nhưng Chân Long biết rõ đó là mưu hèn kế bẩn của Thánh Thiên, nên lười quan tâm.

Nhưng ở hiền thì gặp phiền, nhiều lần Phật Môn bước qua ranh giới với Long tộc đã thôi, nay Phật Quân còn ban chức Đồ Long Phật cho Phật tử nào muốn gϊếŧ rồng thay hắn hành đạo.

Điều này đã chạm đến vảy ngược của Ngao Bách, hắn bấy giờ triệt để nổi giận. Ra lệnh chém Phật Cửu Thiên, trên dưới Long tộc, chỉ cần gặp Phật tử thì cứ gϊếŧ, nếu có gặp Phật, thì gϊếŧ luôn Phật.

Chân Long lấy giáo lý của Thánh Thiên gán cho hắn làm phương châm chém gϊếŧ với Phật Môn.

“Chân Long ta hôm nay còn và ngày mai không còn Phật Môn!”

Thế là Long tộc và Tây Phương Phật Môn đối đầu gây gắt.

Một hôm Chân Long sau khi đại chiến với Thánh Quân cùng Thiên Quân, trên đường trở về Long Tộc lại bị 4 tên Đồ Long Phật, dùng Khốn Long Trận vây hãm. Chân Long bấy giờ vừa tiêu hao với Thánh Thiên nên bị vây hãm trên đường về ba ngày liền.

Cửu Trùng Thiên.

“Nghiệt súc còn không buông đao chịu trói!” Một lão cao tăng nói.

Một toà pháp trận to lớn, kéo dài phủ cả trăm ngọn sơn thủy bên dưới. Phù văn chi chít che kín không gian xung quanh, vô số xích thần đang quấn chặt lấy một con hung thú bên trong. Bên ngoài pháp trận, 4 lão cao tăng Phật Môn dùng linh lực duy trì trận pháp, không để hung thú bên trong thoát khỏi vây khốn.

“Gào gào...” Hung thú bị vây hãm bởi xích thần bên trong trận pháp giận dữ gào lên. Thân hình của con hung thú này dài ngoằng và to lớn, một cái móng vuốt của nó đã to bằng nửa quả núi. “Gừ...” Hung thú tức giận. Nó đường đường là Long tộc thượng đẳng đứng đầu bách tộc, xưng tôn trong Long tộc, hiệu là Thiên Hạ Đệ Nhất Chân Long, vậy mà giờ lại bị 4 tên hói đầu vây hãm, mở miệng liên còn liên tục chửi nó là nghiệt súc, nghĩ có tức không cơ chứ.

“Nghiệt súc không cần vùng vẫy vô ích, đây là Khốn Long Trận, ngươi không thoát được đâu, trận pháp này được tạo ra để chuyên bắt nghiệt súc như ngươi!” Một lão cao tăng nói.

Nghe những lời không lọt tai này, Chân Long tức giận, gào lớn: “Đám hói đầu các ngươi còn nói thêm một chữ nghiệt súc, bản toạ đồ toàn bộ Phật Môn các ngươi!”

“Hừ... Nghiệt súc cuồng ngôn!” Một lão cao tăng lên tiếng.

“Hôm nay 4 người bọn ta sẽ siêu độ ngươi!”

“Kiếp sau đầu thai, hãy làm một con thú có ích. Làm kiến, làm sâu, làm gì cũng được, chứ đừng tiếp tục làm rồng gây hại cho chúng sinh!” Một cao tăng, chấp một tay đưa lên miệng niệm quyết, sau đó nói.

Chân Long tức giận dám bảo nó đầu thai làm sâu kiến. Nó ra sức phá khốn trên người, nhưng nó giờ linh lực hao cạn, sức cùng càng vùng vẫy càng nhanh chết.

Chân Long trong trận cảm nhận được có lực lượng linh lực đang gặm nhấm cơ thể nó. “Gào... Khốn kiếp, bản toạ mà thoát ra được, sẽ đưa toàn bộ Phật Môn các ngươi đi gặp Phật Tổ hết!!!” Chân Long tức giận nói, nó gầm lên một tiếng dài và lớn, để phát tiết đau đớn đang gặm nhấm cơ thể nó. Cùng với đó là cơn phẫn nộ lên đến đỉnh điểm đang thiêu đốt lấy lòng nó.

“Gào... Gào.”

“Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đó!”

“Gặp Phật Tổ sám hối đi!” 4 tên cao tăng kết ấn, dùng toàn bộ linh lực của một thân tu vi chí tôn cảnh đem truyền vào mắt trận. “Ư... Gào...!!!” Chân Long điên cuồng gào thét, cơ thể nó bị ăn mòn đến mức nhiều chỗ thấy cả xương rồng. Không chỉ có nhục thân của nó bị ăn mòn, mà cả nguyên thần bị vây hãm trong đầu lâu cũng cùng chung số phận. Chân Long đang phải chịu lấy là nỗi đau thấu tận linh hồn.

Một thân tu vi long đế cảnh (chí tôn cảnh) bị mài mòn, Chân Long muốn thoát cũng đã vô lực bấy giờ. Trước cửa sinh tử, Chân Long, hết dùng móng vuốt cào loạn khắp trận pháp, rồi đến dùng sừng hút vào đó, cuối cùng là gào thét, từng trận long ngâm khủng khϊếp inh ỏi che kính cả thiên địa, thần hồn của mấy tên cao tăng, cũng bị chấn động theo đến nỗi thất khiếu chảy máu. Nhưng đến cùng Chân Long vẫn không thể làm cho trận pháp này một chút lung lây.

“Nghiệt súc... Chết!!!” 4 người hô lớn, đem Chân Long bên trong trận pháp chu diệt.

Bấy giờ Chân Long nhìn thấy mắt trận. Nó không do dự, mà cắn răng đem long châu của mình bóp nát. Ngay thời khắc long châu vỡ nát, Chân Long đau đớn khốn cùng mà gào lên phẫn nộ. Tiếng rồng ngâm chấn động đến mức trận pháp vững chắc khi nãy bắt đầu rung chuyển từng hồi. “Không thể nào!” Một lão tăng khó tin nói. 4 người bọn họ bởi tiếng long ngâm mà thổ huyết hết thẩy.

Lực lượng sinh mệnh thoát ra từ long châu giúp Chân Long khôi phục khí huyết, toàn thân nó giờ đây tràn trề linh lực. Một thân thương tích, người thủng trăm ngàn lỗ, Chân Long mang theo cơn thịnh nộ hướng mắt trận trên trời lao đến. Giờ khắc này, từ xa nhìn lấy, người ta thấy một con rồng to lớn đăng thiên, phá trời. Gào... Gào. Sát ý ngập trời từ Chân Long phóng thích, vạn dặm quanh nó, nơi sát niệm của nó đi qua, mỗi một sinh linh đều cảm thấy sợ hãi tận sâu trong linh hồn, mà vô thức quỳ rạp xuống. Nhiều sinh linh không chịu nổi sát khí này, thì ngay lập tức nổ tung hoá thành xương máu.

“Tại sao!?”

“Sao lại vậy!?”

“Không thể nào!?”

“...!?” 4 tên cao tăng, mỗi người một biểu cảm khó tin cùng sửng sốt. Có người còn lấp bấp nói không nên lời. Bọn họ chỉ biết bất lực nhìn Chân Long phá trận. “Linh lực đã cạn, chân nguyên không đủ nó đáng lẽ đã chết!?” Một tăng lão khó tin nói, lão khụy ngối trên không, trợn mắt nhìn Khốn Long Trận dần vỡ nát, đồng nghĩa với việc họ phải chết. Cả một vùng trời vàng kim sáng rực đẹp như pháo ngày tết, nhưng đối với 4 tên tăng tử mà nói, đó là vẻ đẹp của sự sợ hãi và cái chết.

Chân Long nộ thiên địa rung.

Cao chín vùng trời, Chân Long hoá ra chân thân thật sự của nó. Cơ thể khổng lồ, to lớn gấp mười lần lúc bị vây khốn, khí tức của nó bạo phát dẫn đến không gian xung quanh lan tràn những vết rách. Thời khắc này, Chân Long đưa mắt nhìn sang 4 tên cao tăng, chúng bất giác rơi từ trên không xuống sơn thủy bên dưới.

“Tại... Tại sao!? Ta lại có cảm giác sợ hãi tận linh hồn như vậy!?” Một tên cao tăng phơi thân nơi mặt đất, ngước lên nhìn lòng bàn tay đang run rẩy của hắn mà nói. Nhưng không chỉ có bàn tay, mà cả cơ thể, đến nguyên thần, linh hồn hay chân ngã của hắn đều run lẩy bẩy. “Đây là cảm giác bị hung thú hồng hoang nhìn trúng sao!?” Một cao tăng sợ hãi nói.

Chân Long trên trời cao hướng 4 tên cao tăng di chuyển đến. Cơ thể của nó khẽ động, chà sát vào hư không, khiến không gian nơi đó nứt vỡ. Móng vuốt của nó gõ nhẹ vào hư không, không gian nơi đó lập tức sụp lún. Toàn thân Chân Long thoát ẩn thoát hiện trong hỗn độn vân khí. Khi nó còn cách sơn thủy bên dưới trăm dặm, hư không nơi đó bắt đầu vặn vẹo, rồi bỗng nứt vỡ, mà từ từ sụp lún. 4 tên cao tăng nhanh chống đứng lên, chạy thoát.

“Bọn họ thất bại rồi!” Tại Tây Phương, một lão tăng ngồi trên liên toạ mở miệng nói. Lão râu dài đối diện than thở: “Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của con nghiệt súc này!”

“Thời khắc mấu chốt lại bóp nát long châu, từ nay nó không chết cũng tàn tật. Bấy giờ để ta giải thoát cho nó vậy!”

“Phật Tổ từ bi, nghiệt long gây hại chư thiên, chúng sinh đồ thán vậy mà ngài lại chọn để nó được giải thoát, thật khiến chúng sinh khâm phục!” Một cao tăng trong số 12 vị cao tăng nơi đây lên tiếng nói.

“A Di Phật.”

Chân Long từng bước áp sát nơi sơn thủy hướng 4 tên tăng bỏ chạy. Bọn chúng điều động một thân linh lực, thúc đẩy tốc độ đến cực điểm. Nhanh như một tia chớp mà chạy thoát, nhưng khi nhìn xuống sơn thủy bên dưới vẫn thấy tối ôm màu sắc. “Cái... Cái gì!?” Trời vẫn còn chưa tối, chỉ là Chân Long vẫn còn ngay trên đầu bọn chúng.

Bấy giờ 4 người ý thức được sẽ không chạy khỏi được Chân Long phía sau nên dừng chạy, quay lại nhìn. Không nhìn thì thôi, chứ nhìn rồi bọn chúng có muốn chạy nữa cũng không được. Phía xa chân trời, khủng lồ đầu rồng bên trong hỗn độn vân hướng chúng đến. Khí thế này khiến 4 người chôn chân tại chỗ, không thể nhúc nhích chỉ có thể run rẩy tận linh hồn mà chờ chết. Chân Long tiến lại gần, trong mắt nó bây giờ, 4 tên này còn chưa to bằng một hạt cát.

Chân Long hướng 4 cao tăng từ từ mở toang chiếc miệng của nó. Rồi Chân Long gầm lên một tiếng, trực tiếp sóng âm khiến 4 tên trước mũi nó, chết đến cặn cũng không còn mà để lại. Vạn dặm sơn thủy bên dưới, nơi nó đi qua theo khí tức của nó đã bị sang thành bình địa từ lâu. Long ngâm vừa nãy chưa dứt, khuếch tán thêm vạn dặm quanh đây chư linh đồ thán.

Chân Long thần mang trong con ngươi khẽ lây động. Nó đưa mắt nhìn ra sau, một bàn tay to lớn rực cháy ánh vàng nơi xa tiến đến.

“Phật Tổ đại từ đại bi, hôm nay sẽ giải thoát cho ngươi!” Theo sau bàn tay to lớn đó, là hai tên cao tăng cầm trượng, cưỡi trên một đám mây ngũ sắc, hướng Chân Long, một tên nói.

Hừ...

Chân Long tức giận, một lần nữa gầm lên, âm thanh xé toạc không gian xung quanh. Long ngâm công kích bàn tay kia nhưng bất thành. “Buông bỏ đồ đao, quy y Tam Bảo” một cao tăng nói. Miệng cao tăng này niệm quyết, đem tinh hà bên trên bàn tay khổng lồ đổ xuống trấn áp Chân Long bên dưới.

Chân Long hóng lớn, trấn động nhật nguyệt. Nó há to cái miệng, nuốt chửng toàn bộ tinh hà bên trên đổ xuống.

“Hừ... Nghiệt súc, chỗ ta còn thiếu toạ kỵ, nếu ngươi buông bỏ sát ý, ta sẽ thâu ngươi làm toạ kỵ, thấy thế nào?” Cao tăng vừa niệm quyết khi nãy lên tiếng.

“Ngươi biết cậu của Phật Tổ là ai không?” Chân Long hỏi.

“Là...” Cao tăng ấy định trả lời thì bị Chân Long chen ngang lời nói:

“Bản toạ là ông nội của cậu Phật Tổ đấy!”

“Nghiệt súc!!!” Hai cao tăng nghe lời này, phẫn nộ hét lớn. Sau lưng hai người xuất hiện pháp tướng phật quang. Một người thì trong dữ tợn, người còn lại thì ôn nhu. Nhưng bấy giờ cả hai pháp tướng này đều có chung một ánh mắt câm phẫn hướng Chân Long song quyền trấn áp.

“Loại như ngươi, Phật Tổ cũng độ không nổi!”

“Ta cần các ngươi độ chắc?” Chân Long thở vào hư không phía trước, trực tiếp xoá tan hai pháp tướng của hai cao tăng. Bọn chúng bị phản phệ mà thổ huyết lùi về sau, ánh mắt oán hận nhìn Chân Long “Ngươi...!”

Bàn tay trên cao ngưng động từ nãy đến giờ bỗng kịch liệt chấn động, nó lao nhanh đến Chân Long vị trí, nắm chặt lấy cổ hắn. Chân Long bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị đã bị bàn tay kia bẻ cổ, rồi bàn tay đó biến mất. Cảnh tượng dọa người, Chân Long từng uy chấn Cửu Thiên nay lại chết bất đắc kỳ tử như vậy, khiến hai tên cao tăng vừa bị thương cũng thoáng giật mình kinh ngạc, lộ vẻ không tin vào mắt mình. Nhưng rồi chúng lại cười giễu mà nói: “Phật Quân đã bảo chúng ta nếu có thể, thì thâu ngươi về làm linh thú hộ môn, vậy mà ngươi không biết điều như vậy!”

“Có trách thì trách ngươi đầu thai sai thời sai thế!” Bọn họ nói rồi quay đi, bỏ lại sau lưng một mảnh hỗn độn vân khí giữa trời quang. “Cứ thế rời đi sao?” Một tên nói. “Ừ nhỉ, ta nên đem thây nó về treo trước cổng Tây Phương Phật môn ta!” Tên còn lại nói. “Để xem khi thấy xác Đệ Nhất Thiên Hạ Chân Long ở trước Tây Phương, Long tộc còn hóng hách nổi không?” Tên kia cảm thán, cười nói.

“Vậy Chân Long cứ thế mà chết sao?” Đình Nhã thắc mắc vấn hỏi Nguyễn Thiên. “Chân Long nếu cứ thế chết đi, câu chuyện ta muốn kể, sau có thể kể tiếp được chứ!” Nguyễn Thiên sờ lên quyển sách trên tay, hắn nói.