Đại Bá Chủ

Chương 8: Long Phượng Giai Thoại Ký

Tại trên tảng đá giữa hồ thác, Nguyễn Thiên tư thế thiền từ từ mở mắt, thần mang trong con ngươi của hắn lưu chuyển, vàng kim linh lực từ thể nội bộc phát, doạ sợ muôn thú xung quanh khu vực. Đình Nhã bên cạnh ngạc nhiên, nàng cảm thấy khí tức của hắn không kém cạnh nàng là mấy. “Sao lại có khí tức như tu sĩ sanh liên cảnh vậy?” Nàng thắc mắc hướng Nguyễn Thiên hỏi. “Ta cũng không biết” Nguyễn Thiên nói.

“Ngươi không có thể chất nào đặc biệt ư?” Đình Nhã hướng Nguyễn Thiên hỏi.

“Không có” Nguyễn Thiên nói. “Không có thể chất đặc biệt, vậy một tu sĩ cảnh giới thấp nhất như ngươi, lấy đâu ra khí tức gần bằng sanh liên cảnh tu sĩ như ta?” Đình Nhã nắm cằm suy tư nói. “Đừng có nói thấp nhất cảnh giới được không? Gọi là bất phàm, hiểu chưa!” Nguyễn Thiên hướng nàng nói. “Hứ... Yếu mà cứ thích ra gió, bất phàm thì bất phàm, bất quá ngươi cũng bất phàm thật” Đình Nhã vừa chóng tay đứng lên vừa nói. Nàng phủi phủi tay, hướng Nguyễn Thiên rồi nói: “Ta muốn tìm hiểu sâu hơn về phù văn, mà Hồng Mông Đế để lại cho nhân tộc ở giới ngươi.”

“Nàng đây là, đã bỏ qua luyện tịch cảnh mà tiến hành ngưng chủng luôn ư?” Nguyễn Thiên hướng Đình Nhã hỏi. “Ừ, ta đem tu vi trước đây chuyển hoá thành tu vi hiện tại, nên không có bước vào tìm hiểu quá nhiều về phù văn của nhân tộc giới ngươi” Đình Nhã nói.

Nguyễn Thiên đứng dậy bật người khỏi tảng đá, hướng Đình Nhã nói: “Đợi ta bước vào ngưng thần cảnh, sẽ cùng nàng tìm hiểu Hồng Mông văn.”

“Ngươi bây giờ đã là bất phàm đại viên mãn rồi, có thể để ta giúp ngươi thai nghén nguyên thần” Đình Nhã từ tảng đá, nhảy xuống chỗ Nguyễn Thiên đứng, mà nói.

“Không cần đâu, trong sách có ghi đạo của bản thân không nên cầu ngoại lực.”

“Ngoại lực con khỉ, ngươi nói thế vậy khi ngươi tu luyện có hấp thu linh khí bên ngoài vào cơ thể không? Ta dùng linh lực giúp ngươi đẩy nhanh tiến trình thai nghén, ta chỉ góp sức, thành bại là ở ngươi” Đình Nhã nói.

“Cái này giúp như không giúp, để ta tự làm còn nhanh hơn” Nguyễn Thiên đi lên trước ba bước chân, rồi hắn xếp bằng ngồi xuống. Đình Nhã lắc đầu, nhìn bóng lưng hắn nói: “Ta vốn định nhân cơ hội này, dùng âm dương chi nguyên tiếp xúc với quá trình thai nghén nguyên thần của ngươi, để tăng ngộ tính của ngươi với âm dương pháp.”

“Nhưng bây giờ, có người không cần!” Đình Nhã quay lưng về phía Nguyễn Thiên nói. Nguyễn Thiên mở bừng cặp mắt: “Âm dương chi nguyên, ngộ tính!” Hắn bật người dậy, chạy đến đấm bóp vai cho nàng, nói nhỏ: “Đình Nhã à, chúng ta bắt đầu thôi.”

Đình Nhã hất tay Nguyễn Thiên khỏi vai mình, nàng quay hoắc người lại hai tay chấp sau lưng, tiến về trước hờn dỗi nói: “không phải ngươi bảo ta giúp như không giúp sao, giờ nói vậy là ý gì đây?”

“Đình Nhã tỷ tỷ đừng có so đo với con nít mà” Nguyễn Thiên theo sau nàng nói. “Cút!” Đình Nhã nói. Nàng tuy lớn hơn Nguyễn Thiên 2 tuổi, nhưng không thích hắn gọi mình như vậy. “Đình Nhã cô nương... Xin bỏ qua cho Nguyễn Thiên đã mạo phạm!” Nguyễn Thiên dỗ dành lời nói.

“Vẫn còn hơi già, gọi cách khác!” Đình Nhã nói, giọng điệu có chút hoà hoãn.

“Đình Nhã à là ta sai trước, nàng có thể đừng vậy nữa được không?” Nguyễn Thiên thành khẩn nói. Thấy hắn bộ dáng, Đình Nhã nói: “Vậy giờ bắt đầu luôn đi.” Nguyễn Thiên như vớ được vàng, nhanh chóng nói được rồi ngồi xuống, bắt đầu phá cảnh. Đình Nhã chậm ngồi xuống đối diện Nguyễn Thiên, nàng đặt đầu ngón tay lên mi tâm hắn. Đình Nhã vận chuyển linh lực cùng âm dương chi nguyên, theo đầu ngón tay thâm nhập mi tâm, đầu lâu nơi xương trán của hắn.

Đình Nhã thoáng kinh ngạc, âm dương chi nguyên vừa tiến đến chùm sáng trong mi tâm Nguyễn Thiên, như đã bị chùm sáng đó nắm chặt lấy, âm dương chi nguyên không thể nhúc nhích. Mà chùm sáng đó phát quang ngay sau đó, từ một chùm sáng ngưng tụ thành một người tí hon, ngồi xếp bằng nơi đó. “Đây là...!” Đình Nhã thật sự ngạc nhiên lời nói. Nguyên thần của Nguyễn Thiên cứ thế đã được hình thành, lại còn sống động như thật.

“Xong rồi à?” Nguyễn Thiên mở mắc hỏi.

“Ừm, còn là nguyên thần đại viên mãn!” Đình Nhã cảm thán nói. “Ngươi trước đây có phải hay cảm thấy, lúc thì linh lực trong cơ thể tràn trề, lúc thì khô cạn không?” Đình Nhã hỏi. Nguyễn Thiên ngạc nhiên hỏi lại: “Đích thực là tình trạng trước đây của ta, trước cả khi ta gặp nàng, sao nàng biết a?”

“Vậy thì phải rồi!”

Đình Nhã đập tay, hướng Nguyễn Thiên nói: “Ngươi sinh ra và lớn lên ở một nơi thiên địa linh khí dồi dào như này, dù cho chục năm qua ngươi có lười tu luyện như nào đi nữa, thì cơ thể ngươi cũng tự thích ứng theo thiên địa linh khí xung quanh, cùng với đó là tu vi của ngươi cũng tăng theo.

Mà ngươi bấy giờ nguyên thần vừa thai nghén ra đã hoàn mỹ không tì vết, sống động như thật. Chính là nói trước kia, vì cơ thể ngươi đã thai nghén ra nguyên thần, nhưng nó lại không nằm ở đầu lâu, mà tồn tại trong khắp cơ thể của ngươi, theo thời gian khi ngươi hấp thu linh khí, linh lực tràn trề trong cơ thể, lại không biết các phần khác nhau của nguyên thần, tồn tại trong ngươi đã âm thầm hấp thụ toàn bộ chỗ linh lực đó, mà sau đó khiến ngươi cảm thấy linh lực khô cạn!”

“A, hoá ra là vậy, ta còn tưởng...!” Nguyễn Thiên cảm khái.

“Tưởng gì?” Đình Nhã khó hiểu đứng lên hướng Nguyễn Thiên hỏi.

“Không gì” Nguyễn Thiên đứng dậy nói.

“Vậy giờ nguyên thần đã hoàn mỹ, ngươi đã thai nghén ra cốt văn của bản thân được rồi nhỉ?” Nàng hướng Nguyễn Thiên ánh mắt nói. “Được, nhưng nhìn cốt văn được thai nghén ra lại không phải là Hồng Mông văn!” Nguyễn Thiên đưa tay lên trán, dùng thần niệm dò xét rồi nói. “Đây có lẽ là do ta trước đây khi ở bất phàm cảnh đã tìm hiểu quá nhiều phù văn khác nhau, nên giờ tình trạng thai nghén cốt văn của nguyên thần có chút ngoài ý muốn!” Nguyễn Thiên nói.

“Cũng chưa chắc là ngoài ý muốn đâu, đây có thể là một kỳ ngộ đấy.”

“Kỳ ngộ sao?”

“Ừm, có thể là do ngươi tìm hiểu qua quá nhiều văn tự, khiến nguyên thần bây giờ của ngươi thai nghén ra phù văn của riêng ngươi. Phù văn này chỉ ngươi mới hiểu nghĩa, người khác thì không. Ngoài ra phù văn này của ngươi lại có thể khiến ngươi cảm thấy nó giống với những văn tự ngươi đã học qua.”

“Không sai, vậy đây là kỳ ngộ!”

“Ừm, ngươi đọc nhiều sách vậy mà có cái chuyện như này cũng không ngộ ra ngay, quá dở rồi!”

“Không trách ta được, dù dì trước khi nàng đến đây ta vốn chỉ muốn sống một cuộc đời nhàm chán thôi!”

“Nhàm chán ư?”

“Ta biết phụ mẫu ta do đâu mà mất, ta biết nhất mạch Bảo Thiên ta vì sao mà suy. Nhưng lại chọn bỏ qua tất cả, sống một cuộc sống bình thường, trăm tuổi rồi mất như bao người bình thường.”

“Vậy không phải sẽ lãng phí một đời người sao?”

“Lãng phí, lãng phí một đời là khi ta sống không được trọn vẹn, sống không được trọn vẹn là khi ta không làm được những gì ta cho là đúng, không làm được những điều ta theo đuổi, vậy đó mới là sống lãng phí một đời người.”

Hai người vừa đi vừa nói.

“Vậy tại sao, bây giờ ngươi lại chọn tu luyện thay vì sống một cuộc đời bình thường?” Đình Nhã thắc mắc ngó sang Nguyễn Thiên hỏi.

“Là vì nàng” Nguyễn Thiên nở một nụ cười, nghiêng đầu nhìn nàng mà nói.

“Là vì ta ư?”

“Ừ, vì nàng, vì nàng đã cho ta sự kiên cường, cho ta được ý chí quyết tâm mà bấy lâu nay ta không có!”

“Ta cho ngươi khi nào, điều đó thì liên quan gì đến cuộc sống đời thường của ngươi?”

“Nàng cho ta thấy nàng là một người rất khó theo đuổi!” Nguyễn Thiên chuyển qua cách nói khác, khiến Đình Nhã không vui, “Nói bậy bạ gì đó hả?” Nàng đỏ mặt quát hỏi.

“Nguyễn Thiên ta là cấm khu chi chủ đời này, nhất mạch cuối cùng của Bảo Thiên, phải gánh vác sứ mệnh phục hưng cấm khu. Dù cho không thể phục hưng cấm khu này, ta cũng phải bảo vệ lấy thứ mà cha mẹ, ông bà, cố tổ Bảo Thiên ta trăm vạn năm qua để lại đây. Không thể nào cứ sống một cuộc sống bình thường như trước kia, đó là trốn tránh đối mặt với thực tại.”

“Nguyễn Thiên...” Đình Nhã xúc động lời nói của Nguyễn Thiên.

“Nếu nàng là cấm khu chi chủ, nàng có nghĩ như ta không?” Nguyễn Thiên quay sang hỏi.

“Ta làm tiểu thư cũng đủ mệt, hơi đâu mà làm cấm khu chi chủ để nghĩ như ngươi hay không!” Đình nhã nói.

“Vậy, cấm khu phu nhân... Đình Nhã nàng làm không?” Nguyễn Thiên nhìn nàng, mỉm cười hỏi.

“Ngươi vừa nói cái gì?” Đình Nhã gương mặt thoáng ửng đỏ, hướng Nguyễn Thiên khó chịu cáo hỏi.

“Không gì, ta đùa đấy” Nguyễn Thiên nhìn nàng, rồi vừa cười vừa bỏ chạy về nhà đá.

“Có ai đùa như ngươi không?” Đình Nhã tức giận, đuổi theo Nguyễn Thiên.

Tại trước nhà đá, Đình Nhã chưa nguôi cục tức, hướng Nguyễn Thiên liên tục quyền chưởng. Cũng may, Nguyễn Thiên đã là tu sĩ Luyện tịch cảnh nên đối với mấy cái quyền không sát ý đó của Đình Nhã, hắn rất điêu luyện mà né chúng.

Tại trong nhà đá, Nguyễn Thiên mở toang cánh cửa thư phòng. “Nàng có biết tại sao, mấy đời trước của cấm khu lại chọn nơi này xây lên nhà đá không?”

“Tại sao?” Đình Nhã hỏi, chưởng ấn của nàng còn cách ót của Nguyễn Thiên chưa đến một gang tay thì dừng lại.

“Vì bên dưới căn nhà đá này chính là tàng thư các.” Tàng thư các chính là nơi lưu giữ sách với số lượng lớn. “Tàng thư các? Khoan đã, nhà đá gì cơ?” Đình Nhã ngạc nhiên nghĩ. Bỗng nàng bị Nguyễn Thiên, tay nắm lấy cái tay sau ót hắn của nàng, mà kéo lên đứng cạnh hắn. “Ngươi... Ngươi vừa gọi cái gì nhà đá?” Đình Nhã không để ý chuyện vừa xảy ra, nàng chỉ muốn biết cái được gọi là nhà đá là gì.

“Nơi đây được gọi là nhà đá á?” Đình Nhã nghi vấn hỏi. “Ừ” Nguyễn Thiên gật đầu. Nàng ngây ngốc, ở sơn trang rộng lớn được xây dựng bằng thiên thạch lại bị gọi là nhà đá. Nàng thầm nghĩ nhà giàu coi mọi thứ thật bình thường. “Sao vậy, mấy đời trước đây của cấm khu đều gọi nơi đây là nhà đá mà” Nguyễn Thiên nói. “Thiên thạch hỗn nguyên đem làm gạch xây nên, căn nhà sau đó lại được gọi là nhà đá!” Đình Nhã cảm khái nghĩ, “không gì!” Nàng nói.

Nguyễn Thiên truyền linh lực vào cột nhà, nơi bàn sách chính giữa thư phòng xuất hiện phù văn lấp lánh, tạo thành một cái trận pháp cổ xưa nào đó.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?” Đình Nhã hỏi.

“Đi đến tàng thư các” Nguyễn Thiên vung tay nói. Hai người bước lên trận pháp. Một cỗ linh lực chạy qua, cả hai đã được đưa đến tàng thư các. “Đây là tàng thư các của Bảo Thiên cấm khu sao, đẹp quá!” Đình Nhã cảm khái nói.

“Nơi đây, toàn bộ là sở thuật cả đời của nhất mạch Bảo Thiên ta” Nguyễn Thiên nhìn nàng đang ngắm nhìn xung quanh, mà lên tiếng giới thiệu. Nguyễn Thiên đưa tay lên cao, từ trên một kệ sách đặt ở nơi cao nhất, một miếng da thú từ từ di chuyển đến, khi Nguyễn Thiên bắt lấy nó mới dừng chuyện động.

“Trên này là sở thuật của Bảo Thiên cố tổ ta, được chép bằng Hồng Mông văn, nàng dùng tìm hiểu đi.”

Nguyễn Thiên đưa tay sờ lên bề mặt miếng da thú, nơi bàn tay đi qua, để lại là vô số phù văn sáng rực. Rồi hắn đưa tấm da thú đó cho Đình Nhã. “A, ta không hiểu gì hết, ta còn chưa nhìn qua Hồng Mông văn lần nào, ngươi đưa ta cái này làm gì?”

Nàng quay sang trách móc hắn.

“Cũng may Hồng Mông pháp được chép bằng ngôn ngữ con người, nên nàng có thể học được, nếu mà chép bằng Hồng Mông văn...!” Nguyễn Thiên nói.

“Cái gì mà ngôn ngữ con người?” Đình Nhã hỏi.

“Ta cũng không biết!” Nguyễn Thiên nói.

“Nhưng sao ta ngươi lại hiểu được ngôn ngữ của nhau, lẽ nào chúng ta có cùng một ngôn ngữ à?”

“Chắc vậy không sai, lúc đầu khi nàng tỉnh dậy đã biết nói tiếng người rồi!”

Tiếng người.

Đình Nhã khó chịu hướng Nguyễn Thiên hỏi: “Ngươi một ngày không ghẹo ta đêm ngủ không ngon à?”

“Không sai, đêm sẽ gặp ác mộng” Nguyễn Thiên nói.

“Hứ... Ác mộng gì chứ, hay nói ra xem!” Đình Nhã bĩu môi nói.

“Trong ác mộng, ta thấy nàng rời đi, ta quay về ta của trước đây, chỉ là ta lúc ấy trong lòng có nàng” Nguyễn Thiên buồn bã ánh mắt, tay đem miếng da thú trả về vị trí cũ, mở miệng nói. “Ngươi...” Đình Nhã trầm tư nhìn hắn, “Không phải ngươi còn có lão tổ tông sao, ngươi sẽ không cô độc đâu?” Đình Nhã nói.

“Lão tổ tông ngài ấy sao như nàng được chứ!”

Đình Nhã khó hiểu câu nói của Nguyễn Thiên.

Bấy giờ nàng nhớ về khoảng thời gian hai tháng qua, cùng với câu nói đùa lúc nãy của Nguyễn Thiên. Nàng vẫn luôn xem Nguyễn Thiên là tri kỷ, nhưng cũng chỉ dừng ở mức bạn bè đơn thuần, nào nghĩ tới Nguyễn Thiên hắn đã ái mộ nàng tự bao giờ. “Ngươi...” Đình Nhã tính nói gì đó. Nhưng rồi để phá tan sự ngượng ngùng trong lòng mình, nàng chạy đến kệ sách trước mặt, rút lấy một quyển sách, nhưng lại làm rơi một cuốn sách khác.

Nàng cuối người nhặt nó lên, "đây là" tiêu đề của cuốn sách này ghi Long Phượng Giai Thoại Ký. Nguyễn Thiên nhìn nàng từ từ đứng lên, tay cầm cuốn sách mà hỏi: “Sao vậy?” Hắn đến gần nàng. Đình Nhã nhìn cuốn sách mà nàng vừa nhặt lên nói: “Long Phượng Giai Thoại Ký, chắc là nói về long và phượng nhỉ.

Long tộc ở giới ta là biểu tượng cho sức mạnh và quyền lực. Phượng tộc thì biểu tượng cho cái đẹp và quyền lực.

Long và phượng luôn đi có đôi với nhau, người ta khi cưới, tân lang thường mặc y phục có đính hình một con rồng bên áo. Còn tân nương sẽ được đính một con phượng hoàng bên áo.”

“Ở giới ta cũng vậy, nhưng đã từ lâu long tộc sa sút, phượng tộc trở mặt không nhìn. Long Phượng Giai Thoại Ký, là nói về trước đây quan hệ giữa hai tộc này.

Và mối tình ngang trái khi xưa của 2 anh em nhà Chân Long với nữ tử của Phượng tộc. Tính thêm cả Hoá Thương Hải nữa thì có Chân Long và con gái của Thánh Đế, người đã chu sát Long tộc” Nguyễn Thiên nói.

“Ngươi đã đọc qua truyện này?”

“Vậy kể lại ta nghe có được không?” Đình Nhã nhất thời hứng thú khi nghe Nguyễn Thiên nói về Long Phượng Giai Thoại Ký mà nàng đang cầm trên tay. Muốn nghe Nguyễn Thiên kể lại ngọn ngành câu chuyện này.