Đại Bá Chủ

Chương 2: Thiếu nữ

Nguyễn Thiên lại gần xem xét, một nữ tử đang nằm trong lòng bàn tay ấy. Nàng không có phản ứng, nhìn như đang hôn mê. Nguyễn Thiên ngờ nghệt: “Thật nè, có người, còn là con gái a!” Nguyễn Thiên tay chân luống cuống nhìn thiếu nữ trạc tuổi mình nằm đó, mà lại gần muốn kiểm tra.

Hắn chưa từng nhìn qua nữ nhân bao giờ nên có rất nhiều tò mò muốn được giải đáp. Bất quá hắn rất thận trọng khi chạm lên bắp tay nàng, vì hắn từng đọc qua sách nữ nhân cơ thể mềm mỏng, không cường tráng được như nam nhân nên rất dễ tổn thương.

“Quả nhiên rất mềm!”

Bấy giờ Nguyễn Thiên táy máy, tay sắp chạm vào ngực thiếu nữ, thì chợt dừng lại. Hắn lại nhớ đến trong sách có viết nam nữ thụ thụ bất thân. Dứt dòng suy nghĩ, hắn nhanh thu tay lại, đánh lên cái tay hư mà nói “Phi lễ phi lễ.”

Bỗng bàn tay lớn dần giải thể, Nguyễn Thiên thoáng chốc ngạc nhiên vội đỡ lấy thiếu nữ. Khoác nàng lên vai, Nguyễn Thiên cảm khái: “Cứ có cảm giác mềm mại khó tả!” Hắn cổng nàng đang hôn mê hướng nhà đá mà trở về. Vừa về đến nơi hắn chợt nhận ra mình quên gì đó.

“Chập” Nguyễn Thiên chợt nhớ ra bản thân quên ngắt mấy cái củ cải đem về nấu canh.

“A lão tổ, người xem con mang con gái về nè.”

“Là con gái a, người có nhìn qua chưa? Con xem qua rồi đích thị chín mười phần là con gái” Nguyễn Thiên biểu cảm cố cười nói để xua đi việc hắn quên mang dược về. Nhìn lão tổ tông trước mắt, mặt lão không một chút lây động thần sắc. Bất ngờ lão nhân hướng phía ngoài rời đi nhà đá, trước khi đi lão để lại câu nói: “Tiểu tử ngươi tự lo liệu lấy, ta đi bế quan.”

“A lão tổ” Nguyễn Thiên thở dài.

“Mới thế đã đi rồi ư!”

Đến phòng ngủ, Nguyễn Thiên nhẹ nhàng đặt thiếu nữ lên giường, hắn nghĩ suốt chặng đường về hắn đã nhiều lần gọi nàng dậy nhưng không sao lây nàng tỉnh. Nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang hôn mê trước mắt, Nguyễn Thiên nói: “Ngoài lão tổ ra, nàng là người thứ hai Nguyễn Thiên ta gặp, vì vậy ta sẽ chăm sóc cho nàng đến khi nàng tỉnh dậy.”

Trong căn nhà đá, thiếu niên ngồi trên giường, tay trái nhẹ nhàng đỡ thiếu nữ dậy, ôm đỡ vào lòng. Trên giường chén thuốc, thiếu niên múc từng muỗng nhỏ, dùng miệng hắn ra sức thổi, từ tốn móm cho nàng.

“Này nếu nàng còn không tỉnh, ta mang nàng đi làm phân bón cho cây đấy” Thiếu niên đe doạ.

Đút xong chén thuốc, thiếu niên thở dài: “Bao giờ nàng ta mới chịu tỉnh?”

“Hai ba tháng qua nàng ngốn vô số linh dược của ta rồi đấy!” Nguyễn Thiên hướng thiếu nữ trong lòng than thở.

“Tỉnh đi cô nương!”

Hắn vừa nói xong, nữ tử đôi mi nhíu chặt khẽ mở mắt. Thiếu niên giật mình: "Hù chết ta rồi!"

“Đây... Đây là đâu?” Thiếu nữ yếu ớt mở miệng hỏi.

“Nhà ta.”

“Đừng khóc...” Thiếu niên hoang mang nói, hắn thấy nàng đôi mắt đỏ hoen.

“Cha... mẹ!” Ánh mắt xa xăm, nàng ngước nhìn, giơ tay lên như muốn níu lấy gì đó. Thiếu niên nắm lấy bàn tay ấy của nàng thâu vào lòng.

“Đừng xúc động, chuyện gì từ từ nói ta nghe.”

“Ngươi là ai? Đây là đâu?” Nàng thở gấp hỏi.

Bấy giờ nàng còn không ý thức được bản thân nàng đang nằm trọn trong lòng nam tử.

“Ta là Nguyễn Thiên, đây là nhà ta.”

“Nàng đang trên giường ta.”

Bấy giờ, nàng nhận thức tình hình, đôi mắt thiếu nữ cô đúc hẳn, hai con ngươi lóe lên vẻ kinh ngạc. Không nghĩ nhiều nàng vội đẩy thiếu niên ra, tránh thoát.

Khung cảnh xung quanh sau khi nàng nhìn và nghe được lời nói của thiếu niên mới chợt hành động tránh thoát ấy.

“Ta thật sự đang trên giường hắn.”

Ngay khi nàng rời khỏi người nam tử. Hắn đưa tay đỡ lấy nàng. Tựa hồ nàng vừa rời khỏi giường thì yếu ớt bước chân như muốn ngã.

“Ngươi đã làm gì ta?” Nàng quát Nguyễn Thiên, chỉ là giọng nói có chút yếu ớt.

“Đoán xem” Nguyễn Thiên đáp.

“Tên chó!” Nàng sợ hãi quát to, giọng nàng khàn khàn.

"Bỏ ta ra!" Nàng quát giục Nguyễn Thiên bỏ nàng ra. Nàng không dám nghĩ đã xảy ra chuyện gì, nàng bây giờ chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi đây, tâm trí nàng bấy giờ vô cùng mơ hồ và hoang mang.

Nguyễn Thiên buồn giữ lấy, hắn thả tay ra, nàng lập tức kéo sức chạy khỏi căn nhà đá. Nguyễn Thiên thở dài, hắn nuôi nàng ba tháng trời ròng rã mà khi nàng tỉnh dậy, lại coi hắn là biếи ŧɦái mà sợ hãi chạy đi.

Hắn chậm rãi bước ra khỏi căn nhà đá. Gọi là nhà đá, nhưng sở dĩ nó được xây bằng thiên thạch. Trong nhà, từ thư phòng, nhà bếp cho đến phòng ngủ đều được dựng bằng thiên thạch. Cảnh sân trước nhà rộng rãi không hề đơn sơ, không bằng biệt phủ nhưng cũng ra giống một gia trang.

Trước cổng nhà, thiếu nữ đôi mắt diễm lệ nhìn hướng xa xăm. Nàng ngồi bệt trên đất, hướng mắt ra ngoài sơn trang mà lệ nóng hai hàng lăn dài trên má.

“Khóc cái gì?”

Thiếu nữ quay hoắc người lại: “Ngươi... Ngươi tránh xa ta ra.”

Nàng sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng không có sức. Hai bàn tay xiết chặt lại, đến cả đất cát trên nền cũng tuôn vào tay. Đôi mắt nhìn hướng Nguyễn Thiên nhà đá tiến đến mà uy hϊếp: “Ngươi... Ngươi còn tiến thêm bước nữa, là ta... Ta cắn lưỡi tự sát!”

“Ừm, làm đi, rồi ta mang nàng đi làm phân bón cho cây” Nguyễn Thiên hờ hững hướng nàng bước thêm một bước, huơ tay nói.

“Ngươi... Ngươi!” Nàng lấp bấp, ánh mắt sợ hãi nhìn thiếu niên dần tiến sát.

“Ngươi... Ngươi biết cha mẹ ta là ai không?” Nàng hướng Nguyễn Thiên uy hϊếp.

“Là ai?” Nguyễn Thiên dừng bước, hai tay chấp sau lưng hướng nàng nhìn xuống hỏi.

“Cha... Mẹ...” Thiếu nữ trầm mặt, giọng nói yếu ớt, khàn khàn trong cổ không ra thành lời. Nguyễn Thiên nhìn nàng dáng vẻ, hắn cảm thấy khó hiểu, nên gọi nàng vài tiếng: “Cha mẹ nàng làm sao?”

“Cha mẹ...” Nàng run rẩy, giọng nói yếu ớt kẹt mãi trong họng. Nguyễn Thiên ngờ nghệt, hắn vốn tưởng nàng ấm ức việc hắn móm thuốc cho nàng trên giường. Bây giờ nghĩ lại có vẻ như là không hẳn, nàng bây giờ không phải hướng hắn doạ nạt, ở đây chắc có ủy khuất gì đó.

Nguyễn Thiên tiến lại gần nàng, chân trái chống chân phải quỳ, lấy tay xoa xoa đầu nàng mà nói: “Ta vừa nãy là đang cho nàng uống thuốc, ta chăm sóc cho nàng ba tháng trời không hề làm gì nàng cả.”

“Vậy ngươi bây giờ đang làm gì ta đó?” Nàng giọng nói yếu ớt, ngước lên nhìn Nguyễn Thiên, lộ rõ sự ghét bỏ với cái tay của hắn đang xoa xoa đầu mình. "A... Cái... Cái này..." Nguyễn Thiên cười gượng, vội thâu tay lại, gãi gãi đầu, giọng nói lấp bấp.

“Chẳng phải là ta đang trấn an nàng sao!”

Nguyễn Thiên đứng lên đưa tay về trước hướng nàng nói: “Đứng lên đi dưới đất dơ lắm, vào nhà ta mà ngồi.”

Nàng quay mặt đi hướng khác, né tránh hắn, ghét bỏ nói: “Không cần ta tự đứng lên được.”

Nói rồi nàng chống hai tay xuống đất gắng sức đứng lên. Nhưng cơ thể lại không nghe lời, hai tay nàng mềm nhũn không có tí sức. Nguyễn Thiên nhìn một màn này phì cười: “Được rồi để ta giúp nàng.”

Nguyễn Thiên tiến đến, vòng ra sau thiếu nữ đang ngồi bệt trên đất, hai tay đưa ra muốn giúp nàng đứng dậy. Tay hắn còn chưa chạm đến cơ thể nàng, thì nàng đã ngả người vào vòng tay hắn. Hai mắt nàng nhíu chặt lại rồi yếu ớt mở ra, cả người run rẩy, trên gương mặt xinh đẹp trắng bệt không còn giọt máu.

“A nàng làm sao vậy?” Nguyễn Thiên lo lắng hỏi.

Hắn cũng không chần chừ lúc ấy, nhấc bổng nàng lên. Nguyễn Thiên hai tay bế lấy nàng, hướng nhà vội đi vào.

Bên trong nhà đá, trên giường thiếu nữ yếu ớt hai mắt nhắm chặt, toàn thân run rẩy. Nguyễn Thiên hai tay vận linh lực, hướng nàng truyền thụ.

“Mỗi lần cho nàng uống thuốc xong, ta đều dùng linh lực để giúp nàng điều tiết dược tính của thuốc cho nàng thuận lợi hấp thu. khi nãy do nàng chạy đi nên ta quên mất!” Nguyễn Thiên nói.

Chưa đến một khắc sau, thiếu nữ cau mày mở mắt.

“Đa tạ” nàng hướng Nguyễn Thiên mở miệng nói.

“Từ nãy đến giờ đây là câu nói mà ta nghe lọt tay nhất từ miệng nàng đấy!”

Thiếu nữ trên giường ngồi dậy, tay nàng đưa lên vuốt gọn lấy phần tóc che khuất bên tai. Nàng ngại ngùng né tránh thiếu niên ánh mắt, nhưng rồi cũng nhìn hắn nói: “Ta... Ta xin lỗi.”

“Không sao, ta cũng không để ý” Nguyễn Thiên bắt ghế lại ngồi cạnh giường nói.

“À mà nàng tên gì? Đến từ đâu? Sao đến được đây a?” Nguyễn Thiên hỏi.

“Ta tên là Đình Nhã, người Đình gia tại Nam Hà, còn về sao đến được đây thì ta cũng không rõ!”

“Đúng rồi, ngươi nói ngươi tên gì Thiên, ở đây là ở đâu?” Đình Nhã hướng Nguyễn Thiên hỏi.

“Ta tên Nguyễn Thiên, nơi đây là Bảo Thiên cấm khu, nằm trên Ngũ Trùng Thiên của Cửu Thiên.”

“Cái gì Cửu cái gì Trùng Thiên?” Đình Nhã ngờ vực hướng Nguyễn Thiên ánh mắt.

Nguyễn Thiên nhìn nàng đặt câu hỏi, mà cũng nghi vấn hỏi lại: “Cửu Thiên, tên giới mình mà nàng cũng không biết sao?”

Đình Nhã gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Tên giới mình?”

“Ừm, nàng không phải nói nàng ở Nam Hà sao, ít nhất nàng cũng phải biết Nam Hà ở vùng trời thứ mấy chứ” Nguyễn Thiên nói. Đình Nhã lấy tay đặt lên trán, bộ dáng dường như đang suy tư điều gì. “Sao thế?” Nguyễn Thiên nhìn nàng đăm chiêu, cất tiếng hỏi. Đình Nhã quay về thực tại với những suy nghĩ trong đầu nàng. Lúc này nàng nghĩ mình có lẽ đã ngộ ra gì đó, nàng hỏi hắn: “Ngươi biết Đế Hưng không?”

“Đế Hưng là nơi nào, ta chưa nghe qua?” Nguyễn Thiên thắc mắc. Đình Nhã nhìn hắn, nàng xúc động nhất thời ngây ra thời gian. Nguyễn Thiên ngơ ngác nhìn nàng bộ dáng, hắn lấy tay huơ huơ trước mặt nàng, hắn chòm về phía trước nhìn thẳng vào mắt nàng, gọi một hồi nàng mới hoàn hồn trở lại. "Sao vậy, nghĩ gì mà ngây người ra thế?" Nguyễn Thiên hỏi.

Nàng không để ý đến bây giờ hai người khoảng cách rất gần, mặt chạm mặt có thể thấy rõ từng sợi lông mày của đối phương. “Đế Hưng là tên gọi của giới mình mà, ngươi không biết sao?” Nàng xúc động nói. Bất chợt nàng khựng lại, giờ khắc này nàng mới nhận ra hai người đang mặt đối mặt khoảng cách rất gần.

“A...” Nàng dùng tay hất Nguyễn Thiên ra sau, nhưng nàng lại là người bị ngả ra sau. Nguyễn Thiên lao người lên giường, đưa tay ra cản lấy cái đầu của Đình Nhã sắp va vào tường.

“Đa... Đa tạ” Đình Nhã ngại ngùng nói. Nguyễn Thiên đỡ nàng dậy, rồi hắn quay về yên vị trên chiếc ghế của mình mà nghi hoặc hỏi: “Đế Hưng nàng nói, ta chưa nghe qua có lẽ do ta khiến thức nông cạn. Nàng có thể nói thêm cho ta biết có được không?”

“Cửu Thiên ngươi nói là tên gọi một giới này?”

“Ừm” Nguyễn Thiên gật đầu.

“Đế Hưng là tên gọi của một giới ta.”

“Ừm” bỗng Nguyễn Thiên như giác ngộ điều gì đó. Ánh mắt hắn cô đúc biểu thị vẻ khó tin và hoang mang. “Đây... Đây lí nào lại vậy?” Nguyễn Thiên ngờ nghệt nói. “Ngươi cũng nghĩ giống ta?” Đình Nhã hỏi. “Ừ, hai giới khác nhau?” Nguyễn Thiên vừa nói vừa nhìn nàng khẳng định.