Xuyên Đến Thập Niên 60: Mang Thai Con Của Đại Lão

Chương 5: Kịch bản

Vừa định mở miệng, bên tai truyền đến tiếng “Đinh”, một âm thanh vang lên, kịch bản cùng xuyên qua với cô, xuất hiện bên dưới tầm mắt bên phải của cô.

Chữ viết ban đầu trên kịch bản biến mất, phía trên xuất hiện nội dung mới.

[Thập Thế Thư]

Kịch bản thứ nhất: Chưa kích hoạt…

Kịch bản thứ hai: Chưa kích hoạt…

Kịch bản thứ ba: Chưa kích hoạt…



Kịch bản thứ chín: Chưa kích hoạt.

Kịch bản thứ mười: Đo lường đến nhân vật mục tiêu, kích hoạt mười kịch bản…

Yêu cầu diễn viên hoàn thành kịch bản, trở về hiện thực.

Cảnh đầu tiên trong kịch bản Thập Thế Thư: Diễn viên đã vào chỗ, bắt đầu diễn xuất…

Diễn xuất cái gì? Hàn Thư Anh khϊếp sợ nhìn chằm chằm góc phải.

“Đồng chí, đồng chí…” Thanh niên đã tố cáo cô đứng bên cạnh thấy cô vẫn luôn không đưa ra, tốt bụng nhắc nhở: “Đồng chí công an đang hỏi cô đấy, cô nhanh trả lời đi.”

Vẻ mặt của Hàn Thư Anh thật đúng là khó mà dùng ngôn ngữ để biểu đạt!

Ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa hai vị đồng chí công an trước mặt và góc phải của kịch bản, chẳng lẽ kịch bản này chỉ có mình có nhìn thấy sao?

Rơi vào trong mắt đồng chí công an ở đối diện, vị nữ đồng chí trước mặt này chỉ chớp mắt, môi son hé mở, răng trắng, ấp úng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Đồng chí công an trẻ tuổi lặng lẽ đánh giá cô không để lại dấu vết, thấy cô nhìn đến, anh rời mắt, lại lần nữa nhắc nhở cô: “Đồng chí, cô lấy thư giới thiệu ra đây!”

“Thư giới thiệu à, ưm, tôi làm mất trên đường đi…” Đúng, làm mất!

Vừa nói xong, phía dưới trống không của kịch bản lóe lên, giống như có người viết chữ trên đồng tư của cô, từng hàng chữ màu vàng kim chậm rãi nổi lên.

Cảnh đầu trong kịch bản: Hàn Thư Anh xuyên qua thành đối tượng khả nghi, bị công an tạm giam nửa tháng…

Cái gì?

Lúc Hàn Thư Anh mở to mắt nhìn dòng chữ góc bên phải, da đầu tê dại, đừng mà… cô không muốn diễn như vậy!

… Đây là kịch bản quái quỷ gì vậy? Cứu mạng!

Đối với lý do thư giới thiệu bị mất, dường như vị công an trẻ tuổi đã tập mãi thành quen, sắc mặt anh không thay đổi lấy bút trong túi quần ra, mở nắp bút, liếc qua cô, đọc nhấn rõ từng chữ, không nhanh không chậm đưa ra ba câu hỏi.

“Tên là gì?”

“Nhà ở chỗ nào?”

“Địa chỉ cụ thể, chi tiết chút.”

Hàn Thư Anh:…

Ba câu hỏi khiến người ta nghẹn thở, vấn đề này cô dám trả lời, ai dám tin?

Lúc này tâm trạng của Hàn Thư Anh như ngồi trên xe cáp treo vậy, giống như kết cục đã định, cho dù có giãy dụa như thế nào cũng vô dụng.