Giống như quyền anh, cử tạ còn có phân chia cân nặng, nếu mới 2,5 tuổi mà đã làm nhiều chuyện như thế, bé con này thật đúng là một kẻ xấu 100%. Tư duy trời sinh khác hẳn với người thường, không ai dạy bảo, đã làm vô số chuyện ác, nên mới bị kỹ thuật của hệ thống chú ý.
Hệ thống: 【...】
Dũng cảm đối mặt, tuyệt không từ bỏ!
【Nhóc thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ?】
Cho dù lúc này hệ thống đã bị chập mạch suýt thì xì khói chết máy, nhưng sau khi hỏi ra câu này xong nó vẫn cảm thấy nó còn gắng gượng được, ảo ma thiệt.
Bé con đã từ từ nín khóc khi nghe hệ thống nói, bây giờ trong lòng bé tràn đầy đều là ý nghĩ: Bé rốt cuộc tìm được cha ruột! 3 ba ba lận!
Cho nên khi lại lần nữa nghe được âm thanh của hệ thống, bé con lập tức nắm chặt nắm tay nhỏ, thề son sắt bảo:
【Đún á!】 Bé siêu có thể! Bé nhất định sẽ tìm được ba ba!
Hệ thống hốt hoảng.
【... Vậy sau khi nhóc xem xong nội dung nhiệm vụ thì có sáng kiến gì không? Ách, trước tiên nói về tí thông tin liên quan tới vị vai ác đâu tiên aka Tần Đình Xuyên nha.】
Bé con hai mắt tỏa sáng:
【Thì ra cái chữ này phát âm là Tần Đình Xuyên nha!】
Bé con còn muốn hỏi tên của ba ba số 2 trên bức ảnh kế bên là gì, nhưng giọng điện tử trong đầu lại “ting” một tiếng sau hoàn toàn biến mất, kể lả màn hình ảo trong đầu cũng không thấy đâu.
Trong căn phòng tối u ám yên tĩnh cũng chỉ còn lại một mình bé con Thời Duẫn.
Thời Duẫn lại lần nữa co ro thành một quả bóng nhỏ, nhưng trong mắt bé vẫn sáng lấp lánh. Mặc dù không biết chú hệ thống đột nhiên biến mất là muốn đi nơi nào, nhưng bé đã biết mình có ba ba, thậm chí còn biết tên của 1 ba ba trong số đó, bé có thể đợi, bé giỏi nhất là chờ đợi.
Thời Duẫn liên tục nhớ lại gương mặt của ba ba trong tấm ảnh, bả vai vừa run rẩy, tay vừa giơ lên sờ sờ tóc của mình, nhỏ giọng an ủi bản thân: “Chớ sợ chớ sợ, Duẫn Duẫn là bé ngoan kiên cường!”
Thời Duẫn chờ một ngày lại chờ thêm một ngày nhưng không chờ được chú hệ thống tới, mà lại chờ được ông viện trưởng tới tìm bé.
“Ba Ba, bé muốn ba ba!”
Thời Duẫn từ khi biết ghi nhớ, trong tâm trí luôn có âm thanh mơ hồ này, nó vẫn luôn quanh quẩn nói câu này, khi bé dần dần học được nói chuyện, câu nói thường xuyên thốt ra cũng chính là câu nói này.
Trong viện mồ côi có rất nhiều cô nhi, trẻ em không đòi mẹ mà chỉ đòi cha thì chỉ có duy nhất Thời Duẫn.
Nếu không vì ở đây chỉ có mình viện trưởng biết thân phận thật sự của Thời Duẫn thì hắn còn hoài nghi là có ai đó nói cho Thời Duẫn nghe gì đấy nên bé mới cứ đòi cha.
Nhưng khác với lần trước, lần này hắn nghe thế thì không qua loa lấy lệ, lần này viện trưởng lại dùng một tay bế bé con gầy gò lên, bảo: “Duẫn Duẫn của chúng ta lập tức là có thể nhìn thấy ba ba!”