“Ưmm…” Một tiếng rêи ɾỉ vang lên trong căn nhà ọp ẹp chưa đầy bốn mét vuông. Giữa đống gia cụ cũ kỹ bám đầy bụi bẩn thì chiếc giường gỗ dưới thân thể của người vừa phát ra tiếng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Lý An An dựa hết sức bình sinh cựa quậy thân mình. Đầu óc của cô bây giờ giống như là vừa bị người đánh cho mấy búa, đau đớn không tả được. Thân thể mệt mỏi chẳng muốn động đậy một ngón tay, mùi mồ hôi cùng chiếc chăn đắp trên người càng phát hoạ ra sự hôi hám nghèo khổ, bốc mùi theo thị giác lẫn khứu giác.
Nằm im một lúc, sau khi cơn đau đã bớt đi thì Lý An An mới từ trong cơn mê mang mà mở mắt ra quan sát xung quanh, sau đó thầm tự hỏi:
“Đây là đâu? Sao mình lại nằm ở đây?”
Cô còn nhớ rất rõ bản thân đang trên đường từ công ty trở về nhà, lúc đến gần biệt thự thì bỗng từ sau bất ngờ lao tới một chiếc container đâm xầm về phía xe mình. Dù đã cố lạng lách tránh đi nhưng hình như chiếc xe nặng ký kia đã trói chặt mục tiêu là cô, cho dù đã tránh được cú đâm trực diện nhưng cú tông mạnh vào cạnh xe vẫn khiến xe cô xoay mấy vòng rồi đâm sầm vào tấm bảng hiệu bên cạnh đường, cô cũng trong lúc đó mất đi ý thức.
Lý An An cảm thấy khó hiểu. Tại sao bây giờ cô lại ở đây mà không phải là bệnh viện? Là ai đưa cô tới đây?
[Xin chào ký chủ Lý An An. Tôi là Hệ Thống Nông Trại 8.0. Chào mừng cô đến với Bình Nguyên khụ khụ khụ… Trò chơi Nông Trại phiên bản Thực Tế.]
Một giọng nói máy móc điện tử bất chợt vang lên rõ rệt bên tai khiến Lý An An hơi ngơ người. Cô cố xoay đầu nhìn ngang nhìn dọc, nhưng ngoài mấy thứ đồ dùng bằng gỗ cũ kỹ ra thì chẳng thấy gì khác.
[Ký chủ đừng tìm, tôi đang ở trong khu vực não của cô đây. Và tôi muốn thông báo cho ký chủ biết rằng ở thế giới kia cô đã đăng xuất rồi. Tôi đã kết khế ước với ký chủ và đưa ký chủ đăng nhập thế giới mới này.]
“Tôi chết rồi.” Cũng đúng, Lý An An nhớ tới cú va chạm xảy ra rất mạnh, nếu mà cô còn sống chắc chắn báo đài sẽ đưa tin ngay về một kỳ tích của y học cho xem.
[Vì sợ ký chủ vừa tỉnh lại không thể hấp thu ký ức của nguyên chủ thân xác nên tôi đã phong ấn nó lại. Ký chủ có muốn hấp thu nó ngay bây giờ không?] Hệ Thống Nông Trại 8.0 hỏi.
“Có.” Lý An An suy nghĩ một lúc rồi trả lời. Dù gì thế giới kia chẳng còn điều gì làm cô hối tiếc hết. Mẹ cô không còn nữa, cha cô thì đã có người mới khi chỉ vừa cưới mẹ được mấy tháng. Không còn hít thở một bầu không khí với mấy kẻ cặn bã, cô thấy không khí có mùi hôi hám ở đây cũng dễ chịu hơn hẳn.
[Ký chủ chú ý, hệ thống lập tức mở ra phong ấn ký ức, sẽ rất đau đấy ạ.]
“Ưm…” Hệ thống vừa dứt câu, cơn đau nhức liền bao trùm lấy từng sợi dây thần kinh của Lý An An một cách nhanh như tia chớp. Cô ôm đầu, vì quá đau mà còn ôm bụng ngồi dậy nôn khan. Phải chờ hơn ba phút thì cơn đau mới chấm dứt, cô cũng đã hiểu rõ bản thân đang ở nơi nào.
Thôn cô đang sống gọi là An Cư, toạ lạc gần bìa núi rừng Ba Ngón, là một trong mười một thôn của huyện Lập Nghiệp. Để mà đi đến huyện thì người dân trong thôn phải băng qua hai ngọn đồi nhỏ và mất nửa ngày đi đường. Nơi này cách Kinh Thành Đại Nam mấy vạn dặm, tên quốc gia gọi là Nam Mã, do triều đình nhà Mã cai trị đã hơn trăm năm, năm nay đã là năm 1237, là quốc gia không nằm trong sách lịch sử mà Lý An An đã từng được học.
Lý An An từ trong trí nhớ biết được nguyên chủ thân xác tên là Lý An, là một cô nàng 15 tuổi nữ giả nam trang. Nguyên thân cha mất sớm, nghe mẹ nguyên thân bảo là do bảo vệ mẹ con cô nên bị lưu dân gϊếŧ ăn thịt trong lúc chạy nạn, mà mẹ cùng nguyên thân cũng mới chuyển đến nơi đây sống gần chục năm. Do trưởng thôn cùng bà con trong thôn nhìn hai mẹ con đáng thương nên giúp hai người khai hoang hai mẫu ruộng hoang gần bìa rừng rồi xây tạm ngôi nhà để ở.
Hai năm trước mẹ nguyên thân ngã bệnh rồi qua đời. Mà nguyên thân mấy ngày trước trong lúc đào rau dại trên núi trúng mưa rồi cũng ngã bệnh, do ít tiếp xúc nhiều cùng người trong thôn, mà xung quanh cũng không có hàng xóm nào nên nguyên thân vừa đói vừa mệt rồi ngỏm.
Thế là hệ thống đưa linh hồn nguyên thân đi đầu thai và đưa linh hồn của Lý An An thay thế, với mục đích trao đổi là cô phải kiếm càng nhiều tích phân càng tốt.
Lý An An sờ chiếc bụng đói trống rỗng đang kêu lên cồn cào của mình rồi hít một hơi, trong đầu rối loạn nghĩ cách để mà sống sót ở thời thiếu thốn vật chất, chiến tranh liên miên này.
Có vẻ như nghe được nỗi lòng sâu kín của cô, hệ thống bèn lên tiếng nói: [Làm ruộng đi.]