Ôn Lê thay quần áo xong thì đem điện thoại di động của Hạ Si Lễ cất vào túi, cô cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ thấy không có người mới đi ra ngoài.
Chuyện Hạ Si Lễ đăng ký hạng mục chạy 3000m đã sớm được truyền đi khắp các khối lớp, chưa kể còn có đám học sinh khối lớp thể dục như Tống Trì tham gia nên trận đấu chưa diễn ra mà khán đài đã không còn chỗ ngồi.
“Lê Lê, đến đây nè.”
Sầm Khê kéo tay cô lại hỏi: “Sao mặt cậu đỏ thế?”
Ôn Lê nhớ lại lúc Hạ Si Lễ rời đi, anh chỉ thản nhiên hỏi: “Em đăng ký hạng mục nào?”
Biết được cô đăng ký chạy 800m thì anh chỉ gật đầu, mặt cũng không có chút cảm xúc gì, một tay đút túi quần rời đi.
Anh chỉ tuỳ tiện hỏi một câu mà đã làm cả người cô nóng bừng vì mớ cảm xúc hỗn loạn.
“Không có gì.” Ôn Lê nói
“Do hôm nay trời nóng quá thôi.”
Khu vực khán đài nghỉ ngơi của lớp bọn họ nằm gần khu vực kết thúc đường đua, là một trong những vị trí quan sát trận đấu này rõ nhất.
Sầm Khê lôi khéo Ôn Lê ngồi ở hàng đầu tiên của khán đài, chẳng bao lâu sau thì Lý Dịch Từ cùng Thời Diên đi tới:
“Trưa nay cả đám mình ra ngoài ăn thịt nướng đi, 11h nhé?”
“Quán đó đông khách, 12h mới đến chắc chắn hết bàn.”
Sầm Khê nhìn qua Ôn Lê, cô gái nhỏ trong lòng có tâm tư nên cũng đồng ý: “Được.”
“Lê Lê phải thi chạy 800m, thi xong chắc cũng phải hơn 11h, hay là mọi người cứ qua đó giữ bàn trước đi, thi xong bọn em qua sau.”
“Được.”
“Nè nè, mọi người nghĩ tay Tống Trì kia có ghi thù chuyện lần trước mà giở trò chơi xấu anh Hạ lúc thi đấu không?”
Trên mặt Thời Diên hiện lên sự lo lắng.
“Có trọng tài ở đây, chắc là bọn họ sẽ không trắng trợn vậy đâu.” Sầm Khê nói.
Xung quanh có tiếng ồn ào.
Ôn Lê nhìn về hướng đám học sinh đang náo động thì thấy Hạ Si Lễ đang uể oải bước đến điểm xuất phát, dáng người cao lớn nổi bật, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì.
Tiếng cổ vũ, hò reo bắt đầu vang vọng khắp khán đài.
Những bài hát của Châu Kiệt Luân vẫn vang lên trong khuôn viên trường, xen lẫn với giọng đọc bài văn cổ vũ truyền cảm đến từ đội phát thanh:
“Hạ Si Lễ của lớp 12/8 giống như một ngọn lửa rực cháy trên sân chạy, một khi đã xuất phát thì không khác gì mũi tên đã rời khỏi vòng cung, kiên định xé gió tiến về phía trước, tôi tin tưởng cậu sẽ làm chủ trận đấu này, nắm chắc hạng nhất trong tay. Lời cuối cùng, tôi muốn nói rằng Hạ Si Lễ, cậu thật sự đẹp trai muốn chết đi!”
Trong sân vang lên một tràng cười, có lẽ đã có người nào đó mượn cơ hội đọc bài văn cổ vũ này để tỏ tình một phen chăng?
Ôn Lê vô thức nhìn về phía Hạ Si Lễ thì thấy anh đang nhìn thẳng về phía bọn họ, vẻ mặt anh có chút kỳ quái.
Dù biết người anh đang nhìn không phải là cô, nhưng tim Ôn Lê vẫn không kìm được hẫng một nhịp.
“Móa, sao anh Hạ đoán được người viết là tôi vậy?”, giọng Thời Diên có chút tiếc nuối, làm một cái mặt quỷ với Hạ Si Lễ.
“Rõ ràng tôi viết khác mà trời, tự nhiên phát thanh viên lại bỏ mất câu “Anh Hạ ngầu số 1, anh em sẽ luôn bên anh.” của tôi, không thì có khi hôm nay tôi nổi tiếng rồi đó!!!”
Hạ Si Lễ đứng ở điểm xuất phát, chỉ vào Thời Diên dáng vẻ ngạo mạn như thể muốn nói “Chờ chút nữa biết tay tôi!”.
Ôn Lê liếc nhìn các bạn cùng lớp xung quanh, lúc này mọi ánh mắt đều tập trung vào đường đua, cô cẩn thận lấy điện thoại di động ra, quay lưng lại, hơi nghiêng đầu vào một góc máy ảnh, phần còn lại của máy ảnh chính là thân ảnh Hạ Si Lễ mặc áo ngắn tay màu xanh đang đứng trên sân thi đấu, cô gái nhỏ vui vẻ nhoẻn miệng cười.
“Tách—”
Lúc chụp ảnh, ánh mắt Ôn Lê trên màn hình đang nhìn Hạ Si Lễ, anh chợt quay đầu lại, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
Tim Ôn Lê đột nhiên đập mạnh, hoảng sợ đút điện thoại vào túi.
Độ phân giải của điện thoại những năm đó vô cùng thấp, còn chưa kể điện thoại của Ôn Lê chỉ là một cái điện thoại Nokia second-hand nữa, nhưng lòng thiếu nữ vẫn hạnh phúc bởi đó chính là bức ảnh đầu tiên họ chụp cùng nhau.
Hơn 20 nam sinh đang đứng ở vạch xuất phát của đường chạy, bên trái và bên phải của Hạ Si Lễ là Tống Trì và các anh em của cậu ta.
Tống Trì nhìn Hạ Si Lễ cười nhạo: “Đám đấu với bọn tao, gan mày cũng lớn nhỉ.”
Hạ Si Lễ không thèm nhìn cậu ta, sắc mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh khiến cho Tống Trì nghẹn họng không nói được gì nữa.
Tiếng súng báo hiệu xuất phát, mọi người bắt đầu lao về phía trước.
Tống Trì bắt đầu nháy mắt ra hiệu với đám anh em của mình ép sát Hạ Si Lễ, tìm thời cơ để ngáng chân anh.
Nhiều học sinh khác cũng phát hiện được bọn họ đang muốn chơi xấu nên bắt đầu la ó phản đối.
Ôn Lê căng thẳng nắm chặt tay, đôi mày thanh tú nhíu lại.
“Mẹ nó, thi đấu trước toàn trường mà Tống Trì cũng dám giở trò, cố ý kiếm chuyện hả?”
“May đó là anh Hạ nha, không thì…”
Hạ Si Lễ gần như đoán được tâm tư của đám nam sinh này, nên khi bọn họ chuẩn bị giở trò thì anh đã nhanh chân hơn lùi lại vài bước, tay phải còn đưa lên làm động tác cứa cổ đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dùng khẩu hình miệng nói: “Rác rưởi.”
Các nữ sinh ở sân thể dục dần trở nên điên cuồng, khắp khán đài vang vọng tiếng la hét inh ỏi.
Ôn Lê nắm chặt tay, ánh mắt dõi theo từng bước chạy của anh.
Ngay từ lúc bắt đầu thì Hạ Si Lễ đã xé gió lao về phía trước, sức mạnh bùng nổ, áo anh căng phồng trong gió.
Mọi người trên khán đài đều hô vang tên anh, thậm chí những người ở hàng sau còn đứng lên ghế hò hét đến khản giọng.
Một vòng.
Lúc xuất phát anh tụt lại phía sau vì bị chơi xấu, vậy mà sau đó anh lại bắt đầu vượt qua từng người, từng người một.
Hai vòng.
Ba vòng.
Bốn vòng.
–
Hạ Si Lễ lao về phía trước, khoảng cách ngày một lớn dần.
Đám học sinh khối thể dục đã bị anh dẫn trước 2 vòng.
Tinh thần chiến đấu hăng hái của anh trên sân chạy cũng khiến cho lòng Ôn Lê sôi trào nhiệt huyết.
Cho đến khi chỉ còn 100m cuối cùng, anh tăng tốc để về đích, tên anh giờ đây vang vọng khắp sân thể dục.
Thời Diên hét lên: “Hạ Si Lễ, mẹ nó cậu thật đẹp trai!!!!”
Khi sắp chạm đến vạch xuất phát, Thời Diên làm bộ dáng bắn súng về phía Hạ Si Lễ.
Hạ Si Lễ cũng ra vẻ bị bắn trúng, tay che ngực loạng choạng lùi lại phía sau rồi đυ.ng phải vạch đích, trên môi anh là nụ cười rạng rỡ vô cùng cuốn hút, tay anh giơ lên để gần đuôi lông mày, hướng về phía khán đài làm một động tác chào, nhìn anh vừa đẹp trai lại có chút lưu manh.
Toàn bộ khán đài lúc đó bùng nổ, bọn họ hét tên anh một cách cuồng nhiệt.
“Hạ Si Lễ đẹp trai quá aaaaaa ~!”
“Hạ Si Lễ đỉnh thật, lúc xuất phát còn bị đám Tống Trì chơi xấu, vậy mà vẫn có thể vượt lên bỏ xa đám học sinh khối thể dục nữa chứ? Mẹ nó chứ, nhìn có giống người bình thường nữa đâu?”
“Hạ Si Lễ đẹp trai chết đi được, anh ấy mà chuyển đến đây từ lớp 10 thì chắc mình phải yêu thầm anh ấy suốt 3 năm mất thôi!”
Sầm Khê phấn khích nắm tay Ôn Lê nhảy lên: “Má ơi, Hạ Si Lễ giỏi thật chứ!”
Ánh mắt Ôn Lê vẫn còn đang bận dõi theo bóng hình ai đó.
Vừa mới chạy xong 3000m mà nhìn Hạ Si Lễ vẫn bình thản như không, anh thở nhẹ, vươn tay vén mái tóc bị gió thổi tung ra đằng sau, chỉ để lộ ra vầng trán ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Một đám đông nữ sinh đang vây lấy Hạ Si Lễ vì muốn đưa nước cho anh, đột nhiên anh quay đầu và đi về phía Ôn Lê.
Anh càng đến gần thì trái tim Ôn Lê cũng đập càng nhanh.
Hạ Si Lễ đi đến trước mặt bọn họ, Lý Dịch Từ đấm vai anh một cái: “Đỉnh đấy.”
“Cũng tạm thôi.”
Toàn thân anh nóng bừng, ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy xuống tận xương quai xanh, dáng vẻ anh lúc này quá gợi cảm, Ôn Lê lúng túng không biết nên nhìn đi đâu.
“Nước.”
Có lẽ là mới vừa chạy xong 3000m nên giọng của Hạ Si Lễ hơi khàn.
Ôn Lê định thần lại, vô thức đưa chai nước khoáng đang đặt trên ghế cho anh.
Hạ Si Lễ nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đang đưa nước đến trước mặt, ánh mắt anh nhìn cô đầy ẩn ý.
Lông mi Ôn Lê rũ xuống, vì bị anh nhìn mà nhiệt độ trên mặt cũng chậm rãi tăng dần.
Chai nước này là cô cố ý mua cho Hạ Si Lễ, mua rồi thì lại nhục chí, không có chút dũng khí nào để đưa cho anh. Trong lòng cô, Hạ Si Lễ xuất chúng như vậy, gương mặt kia đã hút hồn không biết bao nhiêu thiếu nữ, vậy nên tất nhiên số nữ sinh muốn đưa nước cho anh nhiều vô kể.
Vừa rồi cô chỉ đưa nước cho anh theo bản năng, may là Hạ Si Lễ không để ý gì.
Anh nhận lấy nước Ôn Lê đưa, ngửa đầu uống, yết hầu nam tính liên tục cuộn lên xuống, nước men theo cằm chảy qua nốt ruồi nhỏ trên yết hầu của anh, gợi cảm chết người.
Anh uống xong thì thuận tay bóp dẹp bình nước rồi ném vào thùng rác gần đó.
Nhất cử nhất động của Hạ Si Lễ đều khiến cho các nữ sinh xung quanh đỏ mặt. Ôn Lê không dám nhìn vì cô sợ sẽ để lộ tâm tư thầm kín trong lòng mình.
Giây tiếp theo, trong tầm mắt Ôn Lê lại xuất hiện một đôi giày thể thao, người kia còn cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ khều khều mũi chân cô.
Cô nâng mắt lên thì bất thình lình chạm phải ánh mắt của anh.
Anh không chút e dè, nhìn cô nhướng mày hỏi: “Điện thoại đâu?”
Ôn Lê vội vàng lấy điện thoại ra đưa cho anh, anh nhìn cô khẽ bật cười: “Ngoan quá.”
“…”
Không ai nói gì nhưng mọi người lại lặng lẽ biến khu vực nghỉ ngơi của lớp 11/3 thành chỗ xem thi đấu tốt nhất, ai ai cũng đều tập trung về đây.
Hạng mục thi đấu 800m dành cho nữ sắp bắt đầu nên Ôn Lê ngồi nghỉ ngơi một chút để lấy lại sức.
Giữa trưa nắng chiếu chói chang, chói đến mức Ôn Lê không muốn mở mắt, ngay lúc cô định cởϊ áσ khoác trùm lên đầu cho bớt chói thì đột nhiên có một thân ảnh đi đến trước mặt cô, vóc dáng cao lớn của anh chặn gần hết ánh nắng chói chang đang chiếu vào Ôn Lê, gió thổi nhè nhẹ khiến cho Ôn Lê dễ chịu hơn phần nào.
Hạ Si Lễ đứng ở trước mặt cô, thiếu niên có tấm lưng cao rộng, tay đang cầm điện thoại di động, trên mu bàn tay còn có gân xanh mờ mờ nổi lên.
Khóe miệng thiếu nữ cong lên, trái tim rung động.
Thời Diên: “Đi thôi, đợi chút nữa thì quán thịt nướng không còn bàn đâu.”
Hạ Si Lễ: “Ừ.”
Sầm Khê: “Mọi người đi trước đi, chờ Lê Lê thi đấu xong bọn em qua ngay.”
Thời Diên và Lý Dịch Từ: “Em gái Ôn Lê cố lên nhé.”
Ôn Lê: “Dạ.”
Nhìn bóng dáng bọn họ đang xa dần, Ôn Lê thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi về phía trạm kiểm tra.
Ôn Lê không phải là người thích vận động, lần này cô đăng ký hạng mục chạy 800m vì thành tích này có thể giúp cô nhận được học bổng mà thôi.
Trận đấu bắt đầu, khi vừa chạy được nửa vòng thì Ôn Lê vẫn còn ổn, sau khi chạy xong vòng đầu tiên thì cô đã bị bỏ lại cuối cùng, hơi thở bắt đầu rối loạn, cổ họng khô khốc, cả người nóng bừng, ướt đẫm mồ hôi.
Cho đến nửa vòng chạy cuối cùng, cô mới mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mặc áo ngắn tay màu xanh.
Cô nhớ Hạ Si Lễ đã cùng Thời Diên và Lý Dịch Từ đi trước, Ôn Lê không biết anh đã quay lại tự lúc nào. Anh thản nhiên đứng ở vạch đích, giữa hai ngón tay còn xách theo một chai nước.
Ôn Lê chớp chớp mắt, mồ hôi chảy vào mắt cay xót, cô không tài nào hiểu được cảm xúc của bản thân lúc này là gì, lòng cô có nhiều tâm tình đan xen hỗn loạn. Đôi chân Ôn Lê bất chợt tăng tốc, gió lướt qua tai cô, giờ khắc này trong mắt cô chỉ còn lại vạch đích kia, bất chấp tất cả mà lao tới.
“Cũng lợi hại đấy chứ.”
Hạ Si Lễ mỉm cười đi tới: “Top 3.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Lê chạy nhanh như vậy, tim đập cô mạnh hơn bao giờ hết, cổ họng như bị đốt cháy, cô gái nhỏ thở dốc, giờ phút này chỉ muốn nằm bất động thôi.
Hạ Si Lễ như đọc được suy nghĩ của cô, bình tĩnh nói: “Đừng ngồi xuống, đi bộ thêm vài phút sẽ đỡ mệt hơn.”
Mặt của Ôn Lê đỏ bừng vì vận động mạnh, cô thở hổn hển, thều thào nói không ra hơi: “Anh..anh…sao anh quay lại đây?”
Hạ Si Lễ mở nắp chai nước rồi mới đưa cho cô: “Cổng trường đang có bảo vệ canh nên muốn ra ngoài thì phải ra cửa sau trèo tường.”
Ôn Lê và Sầm Khê đều là nữ sinh chân yếu tay mềm, cả hai lại có thân hình nhỏ nhắn, hai cô gái nhỏ làm sao mà trèo tường cho được? Vậy nên Sầm Khê, Lý Dịch Từ và Thời Diên đã qua quán thịt nướng trước, còn Hạ Si Lễ quay lại để trèo tường cùng cô.
Thật ra cô rất muốn hỏi, là anh tự muốn tới hay Sầm Khê nhờ anh tới, nhưng rốt cuộc thì cô vẫn nhát gan nên lại thôi.
Ôn Lê uống vài ngụm nước, dòng nước mát làm dịu đi hơi nóng khắp người cô.
Cổng sau của trường vắng vẻ, bên cạnh còn trồng mấy cây dâu tằm, việt quất nhưng nhìn héo úa như không có ai chăm sóc.
Hạ Si Lễ quỳ một chân xuống, chống hai tay lên tường, tay anh nổi gân xanh rõ ràng, khắp người thiếu niên phảng phất một hơi thở nam tính không thể chối từ.
Anh nhướng mày nhìn qua Ôn Lê: “Lên đây.”
Ôn Lê sửng sốt nửa giây, mới hiểu ra là anh đang muốn cô giẫm lên cánh tay anh để leo lên tường: “Em nặng lắm…”
Hạ Si Lễ liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ liễu của anh khiến cho Ôn Lê xấu hổ. Lúc cô đang lúng túng không biết phải làm gì thì giọng nói của anh vang lên, nghe như một tên lưu manh hay trêu ghẹo các em gái nhỏ: “Xấu hổ cái gì, em thì có thể nặng bao nhiêu chứ?”
“Nhìn em gầy tới mức sắp bị gió thổi bay mất rồi kìa.”
Hạ Si Lễ nhìn thân hình mảnh khảnh yếu đuối của cô gái nhỏ, giọng nói anh khàn khàn: “Ăn nhiều một chút.”
Ôn Lê không biết có phải là ảo giác hay không mà trong một khoảnh khắc kia cô mơ hồ cảm nhận được sự dịu dàng trong lời nói của anh, âm thanh trầm khàn của anh trôi vào tai khiến cho trái tim cô tê dại.
Hạ Si Lễ lại nhìn cô một cái, hất cằm chỉ vào cánh tay mình nhắc lại: “Lên đây nào.”
Ôn Lê đang mặc một cái áo khoác màu trắng, bên dưới là váy xếp ly màu xám, hai bàn chân nhỏ cứ di chuyển trái phải nhưng nhất quyết không chịu tiến lên, nhìn cô cứ như một chú thỏ con ngốc nghếch.
“Sao lại ngơ ra rồi?”
Anh cười khẽ, giọng cười trầm khàn, mang theo chút lười biếng.
“Không nhìn em đâu, em yên tâm. Nhanh lên nào.”, Hạ Si Lễ nói.
“Em giẫm lên cánh tay rồi bước lên vai tôi bật lên, em làm được không?”
Hai tai Ôn Lê nóng bừng, đầu óc trống rỗng, cô không nghe được lời nào vào đầu cả nhưng vẫn mơ hồ bước tới, đặt hai tay lên vai anh, cô đưa chân giẫm lên tay anh, lúc cô vừa chuẩn bị giẫm lên vai anh thì đột nhiên phía sau lại vang lên một giọng nói:
“Hai em kia, học sinh lớp nào đó?!!?? ——”
Ôn Lê sợ tới mức cả người run lên, tưởng chừng cả người sắp ngã xuống đến nơi thì đầu gối của cô được một lực rất mạnh giữ lại, cả người cô đột nhiên bị hất lên, hai tay cô theo bản năng nắm tóc của Hạ Si Lễ.
Tóc của anh thật mềm.
Sau đó, Ôn Lê nhận ra mình đang ngồi trên cổ anh.
Vạt váy của cô đang phủ mặt anh…
Trái tim Ôn Lê đập thình thịch vang dội, cô xấu hổ vô cùng, một tay nắm lấy cánh tay anh, một tay mò tìm mắt anh để che lại:
“Không…không được nhìn.”
Dưới lòng bàn tay cô là cánh tay săn chắc và khỏe mạnh của thiếu niên, cô có thể cảm nhận rõ ràng các mạch máu trong người anh đang đập mãnh liệt.
Hạ Si Lễ nhìn xuống bắp chân đang bị anh nắm chặt, trắng nõn, mảnh mai, lại còn mềm như đậu hũ non.
Lưỡi anh chống lên má, miệng khẽ bật ra câu chửi thề đầu tiên trong đời.