Học viện Siêu năng, một nơi kỳ diệu nơi mà các siêu năng gia trẻ tuổi được đào tạo để trở thành những anh hùng bảo vệ nhân loại khỏi tội phạm và các loài yêu thú quái vật. Ngôi trường này nằm trên một ngọn đồi cao, bao quanh bởi rừng cây rậm rạp, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa bí ẩn. Đối với nhiều người, đây là nơi mà giấc mơ trở thành hiện thực, nhưng đối với tôi, nó lại là một cơn ác mộng không hồi kết.
Tôi tên là Hàn, một học sinh năm hai của Học viện Siêu năng. Với khả năng telekinesis và tâm linh vô song, tôi có thể điều khiển vật chất và năng lượng bằng ý nghĩ, cũng như tương tác với tâm trí của người khác. Tuy nhiên, không ai trong học viện biết được sức mạnh thật sự của tôi. Tôi đã phải giấu đi khả năng của mình để tránh gây ra những hậu quả khôn lường.
Trong một thế giới mà sức mạnh là thước đo giá trị của con người, tôi lại chọn cách sống âm thầm, tránh xa mọi sự chú ý. Dù bị bạn bè và thầy cô coi thường, tôi vẫn giữ một khuôn mặt không cảm xúc, bình tĩnh đến lạnh lùng. Họ gọi tôi là "rác rưởi", "phế vật" bởi tôi không bao giờ sử dụng siêu năng lực của mình. Nhưng tôi biết, nếu tôi mất kiểm soát, sức mạnh của tôi có thể hủy diệt cả học viện này trong nháy mắt.
Một buổi sáng thứ Hai u ám, tôi bước vào lớp học với những ánh mắt khinh thường đổ dồn về phía mình. Bầu không khí căng thẳng và nặng nề bao trùm. Tôi ngồi xuống bàn của mình, cố gắng phớt lờ những lời thì thầm đầy ác ý từ các bạn cùng lớp.
“Nhìn kìa, tên phế vật lại đến rồi,” một giọng nói sắc lạnh vang lên từ phía sau. Tôi không quay lại, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản. Đó là Minh, một trong những kẻ bắt nạt tôi thường xuyên nhất. Minh có khả năng điều khiển lửa, một trong những siêu năng lực mạnh mẽ nhất. Hắn luôn tỏ ra tự cao và thường xuyên trêu chọc tôi để chứng tỏ sức mạnh của mình.
“Tại sao học viện này lại chấp nhận một tên vô dụng như mày nhỉ?” Minh tiếp tục, giọng nói đầy mỉa mai.
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ mở sách và bắt đầu học. Nhưng sự im lặng của tôi dường như càng làm hắn tức giận hơn. Minh bước tới gần, đẩy mạnh vai tôi. “Này, tao đang nói chuyện với mày đấy, phế vật!”
Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Minh, để cậu ấy yên!” Đó là Linh, cô bạn thuở nhỏ của tôi, người duy nhất trong học viện biết về sức mạnh thật sự của tôi. Linh có khả năng chữa lành và tạo ra lá chắn bảo vệ, một sức mạnh hiếm hoi và vô cùng quý giá. Cô luôn bảo vệ tôi khỏi những kẻ bắt nạt, và sự hiện diện của cô luôn khiến tôi cảm thấy bình tĩnh và an toàn.
Minh lườm Linh một cái, nhưng cuối cùng cũng lùi lại. “Lần này tao tha cho mày,” hắn nói, rồi quay lưng bước đi.
Linh ngồi xuống cạnh tôi, đôi mắt lo lắng. “Hàn, cậu không sao chứ?”
Tôi mỉm cười nhẹ, cảm nhận sự an lành từ ánh mắt của cô. “Tớ ổn, Linh. Cảm ơn cậu.”
Dù vậy, sự bình tĩnh của tôi chỉ là bề ngoài. Bên trong, tôi cảm thấy như đang ngồi trên một thùng thuốc nổ, chỉ chờ một tia lửa nhỏ để bùng phát. Những lần bị bắt nạt, những lời nói cay nghiệt, tất cả như đang tích tụ lại, dồn nén từng chút một.
Ngày hôm đó, sau giờ học, tôi quyết định tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ. Tôi đi dạo quanh khu rừng bao quanh học viện, nơi mà ít người lui tới. Rừng cây rậm rạp, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Đây là nơi mà tôi thường đến mỗi khi cảm thấy bị áp lực. Sự yên tĩnh của rừng cây giúp tôi bình tĩnh lại và suy ngẫm về mọi thứ.
Tôi dừng lại bên một dòng suối nhỏ, ngồi xuống và nhắm mắt lại. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo tạo nên một bản nhạc thiên nhiên êm đềm. Tôi hít thở sâu, cố gắng xua tan những cảm xúc tiêu cực.
Nhưng rồi, những ký ức về quá khứ lại ùa về. Hình ảnh cha mẹ tôi, những người đã bị gϊếŧ trong một vụ tấn công của yêu thú khi tôi còn nhỏ. Nỗi đau mất mát và sự tức giận chưa bao giờ nguôi ngoai. Tôi nhớ lại cái ngày kinh hoàng đó, khi mà tôi lần đầu tiên nhận ra sức mạnh của mình. Trong cơn tuyệt vọng và phẫn nộ, tôi đã vô tình gây ra sự hủy diệt khủng khϊếp, khiến cả một khu phố bị tàn phá.
Từ đó, tôi đã thề sẽ không bao giờ để cảm xúc của mình vượt qua tầm kiểm soát. Tôi sợ rằng nếu để mất kiểm soát một lần nữa, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
“Cậu không thể tiếp tục sống như thế này, Hàn.” Giọng nói của Linh kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô đã đứng sau tôi từ lúc nào, đôi mắt lo lắng nhìn tôi.
“Tớ biết,” tôi thở dài. “Nhưng tớ không biết phải làm sao.”
Linh ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi. “Cậu không thể cứ giữ mọi thứ trong lòng như vậy. Tớ biết cậu mạnh mẽ, nhưng ai cũng cần có người để chia sẻ. Cậu không đơn độc đâu, Hàn. Tớ luôn ở đây bên cậu.”
Những lời nói của Linh như một liều thuốc an thần, làm dịu đi nỗi đau trong lòng tôi. Tôi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, cảm nhận được sự chân thành và tình cảm mà cô dành cho tôi.
“Tớ sẽ cố gắng, Linh,” tôi nói, giọng đầy quyết tâm. “Tớ sẽ không để sự tức giận và nỗi đau chi phối mình nữa. Tớ sẽ học cách kiểm soát sức mạnh của mình, vì tớ không muốn gây ra đau khổ cho bất kỳ ai, nhất là cậu.”
Linh mỉm cười, một nụ cười ấm áp và đầy hy vọng. “Tớ tin cậu, Hàn. Cậu sẽ làm được.”
Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu thay đổi cách nhìn nhận về mọi thứ. Thay vì tránh né, tôi quyết định đối mặt với những khó khăn. Tôi bắt đầu tham gia các buổi huấn luyện, học cách kiểm soát sức mạnh của mình một cách chính xác và hiệu quả hơn. Dù vẫn phải đối mặt với sự khinh thường và bắt nạt, nhưng tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Linh luôn ở bên cạnh, động viên và hỗ trợ tôi.
Một buổi sáng nọ, khi tôi đang tập trung luyện tập, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía cổng học viện. Cả khuôn viên rung chuyển, học sinh và giáo viên hoảng loạn chạy tán loạn. Một nhóm yêu thú quái vật đã tấn công học viện, phá hủy mọi thứ trên đường đi của chúng.
Tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt mọi người, nhưng lần này, tôi không cảm thấy hoảng loạn. Tôi biết đây là cơ hội để chứng tỏ sức mạnh của mình và bảo vệ những người xung quanh.
“Linh, chúng ta phải làm gì đó!” Tôi nói, giọng quyết tâm.
Linh gật đầu, ánh mắt kiên định. “Đúng, Hàn. Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ học viện này.”
Cả hai chúng tôi lao vào trận chiến, sử dụng toàn bộ khả năng của mình để chống lại lũ yêu thú. Tôi sử dụng telekinesis để nâng và ném những tảng đá lớn vào chúng, tạo ra các đòn tấn công mạnh mẽ. Linh tạo ra lá chắn bảo vệ chúng tôi và chữa lành những người bị thương.
Trong lúc chiến đấu, tôi cảm nhận được sự phẫn nộ và nỗi đau trong lòng mình đang dâng trào, nhưng lần này, tôi không để nó chi phối. Tôi tập trung toàn bộ sức mạnh vào việc bảo vệ mọi người, và từng chút một, tôi cảm thấy mình đang kiểm soát được sức mạnh của mình hơn bao giờ hết.
Trận chiến kéo dài suốt nhiều giờ, nhưng cuối cùng, chúng tôi đã đánh bại được lũ yêu thú. Học viện bị tàn phá nặng nề, nhưng điều quan trọng là chúng tôi đã bảo vệ được mọi người.
Sau trận chiến, tôi nhận được sự khen ngợi và tôn trọng từ các bạn học và thầy cô. Họ bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác, không còn là “phế vật” hay “rác rưởi” nữa. Tôi cảm nhận được sự thay đổi trong cách họ đối xử với tôi, và điều đó khiến tôi cảm thấy ấm áp và hy vọng hơn.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là tôi đã tìm thấy sự bình yên trong lòng mình. Tôi không còn sợ hãi sức mạnh của mình nữa. Tôi biết rằng, với sự hỗ trợ của Linh và quyết tâm của bản thân, tôi có thể kiểm soát được nó và sử dụng nó để làm điều tốt đẹp.
“Cậu đã làm rất tốt, Hàn,” Linh nói, ánh mắt tràn đầy tự hào. “Tớ biết cậu có thể làm được.”
“Cảm ơn cậu, Linh,” tôi mỉm cười. “Nhờ có cậu mà tớ đã tìm thấy sự cân bằng trong cuộc sống. Tớ sẽ không bao giờ quên điều đó.”
Câu chuyện của tôi chỉ mới bắt đầu. Trước mắt còn rất nhiều thử thách, nhưng tôi biết rằng mình không đơn độc. Với sức mạnh và tình bạn, tôi tin rằng mình có thể vượt qua mọi khó khăn và trở thành người hùng mà học viện và thế giới cần.