Bữa Tiệc Hải Sản

Chương 10: Thương vụ lớn 3

Sau khi ngủ thϊếp đi, Thuỵ Tuyết mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, khi đang bán hàng, cô từ chối việc bị tống tiền khiến con mèo lừa đảo tức giận. Ban đầu nó cắn vào mắt cá chân cô, nhưng thấy không hiệu quả, nó liền ôm lấy cổ cô mà làm loạn. Từ xa nhìn lại trông như cô đang đeo một vòng cổ mèo vậy . . .

Thuỵ Tuyết giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cảm giác như có cái gì đó thật sự đang kéo cổ mình khiến cô bối rối.

#Tôi là ai#

#Tôi đang ở đâu#

#Tôi định làm gì#

Cô trấn tĩnh lại cúi đầu nhìn. Thoáng nhìn qua, cô không khỏi mím môi, tại sao sau khi tỉnh dậy, trên cổ cô lại có thêm một con mèo?

Có sát khí! Mèo thường ngủ rất nhẹ, cảm nhận được sát khí xung quanh, nó mở bừng mắt. Khi thấy khuôn mặt của Thuỵ Tuyết đen như đáy nồi, chỉ trong một khoảnh khắc, nó quyết định quay người bỏ chạy!

Thuỵ Tuyết không kìm được nhắc tới: "Mèo hầm, mèo nấu, đuôi mèo hấp, áo lông mèo . . ."

Nhưng tên tội phạm đã nhảy qua cửa sổ chạy mất, biến mất tăm.

Thuỵ Tuyết nghiến răng, hằn học nói ra vài từ qua kẽ răng: "Đồ mèo lưu manh!"

Đồng thời cô cũng nhận ra con mèo chắc đã nhảy vào từ cửa sổ.

Nghĩ tới đây, Thuỵ Tuyết đau lòng thốt lên: "Biết vậy đã không mở cửa sổ cho gió lùa vào."

Cô ngồi trên giường mãi mới định thần lại. Sau đó, cô đứng dậy đi rửa mặt, ăn sáng.

Vừa ngồi xuống ghế, Thuỵ Tuyết chợt nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, hôm qua có một vụ làm ăn lớn trị giá ba ngàn đồng."

Nhưng mà tối qua mải chơi với mèo cô quên mua tôm, cũng không cho tôm vào con suối không gian hấp thụ linh khí . . . Càng phiền toái hơn là chiều nay cô còn phải tiếp tục bán hàng, không thể xin nghỉ.

Thuỵ Tuyết thở dài: "Có vẻ phải nhanh chóng tiết kiệm tiền để thuê cửa hàng." Có cửa hàng rồi, mỗi khi ra ngoài chỉ cần dán thông báo ở cửa, sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Đột nhiên cô nhớ ra một việc nữa: "Quên nói với Dương Vinh Kiệt, tôm mỗi ngày có giới hạn lượng ăn."

Suy nghĩ một lát, Thuỵ Tuyết quyết định đi chợ mua tôm trước. Nhỡ đến lúc đó Dương Vinh Kiệt trách cô không nói rõ ràng, hủy hợp đồng không mua, cô vẫn có thể giữ nguyên liệu lại để bán.

Khi mua tôm, Thuỵ Tuyết mua liền mười cân. Tôm to bằng bàn tay cô đã từng ăn, nhưng không biết một con nặng bao nhiêu, nên cô đặc biệt chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn.

Về đến nhà, cô đổ cả mười cân tôm vào con suối, vỗ tay hài lòng cười: "Bình thường qua một đêm là có thể lấy ra làm nguyên liệu, lần này yêu cầu kích thước lớn hơn, khoảng một ngày là xong. Tầm giờ này ngày mai là có thể thu hoạch."

. . .

Chiều hôm đó, Thuỵ Tuyết đúng giờ ra quán. Đến nơi, cô không vội bày hàng mà nhìn quanh, kết quả nhìn mãi mà không thấy con mèo lưu manh đâu.

Thường thì con mèo trơ trẽn cứ hay mon men lại gần, giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy, không biết có phải là sợ rồi không.

Nghĩ tới việc sáng nay vừa mở mắt, bên cạnh tự dưng có con mèo, mí mắt Thuỵ Tuyết giật giật.

"Để tao thấy mày thì mày chết chắc!" Cô hung hăng nói.

Việc buôn bán dần dần đi vào quỹ đạo, ổn định mà tăng dần. Không những thường có khách quen lui tới mà còn có nhiều khách mới nghe danh mà đến.

"Sáu bát sủi cảo tôm, mang về." Vương Hằng hiếm khi có ngày nghỉ, đặc biệt đến mua sủi cảo ăn.

Vừa gói hàng, Thuỵ Tuyết vừa cười nói: "Mấy ngày không thấy anh, dạo này bận rộn hả?"

Vương Hằng cười hì hì: "Tôi là nhân viên văn phòng, mỗi tháng chỉ có thời gian nghỉ phép mới có thể ra ngoài tìm những món ăn ngon."

Nhưng ngay sau đó, anh ấy nói tiếp: "Bà chủ yên tâm, dù tôi không thường đến nhưng vẫn chăm lo cho việc buôn bán của cô. Bố mẹ tôi đã nghỉ hưu từ lâu, ở nhà không có việc gì làm, ra ngoài mua mấy cái sủi cảo cũng coi như đi dạo."

Thụy Tuyết bật cười. Cô cảm thấy kỳ lạ, trước đây có mấy bác trai bác gái đến ủng hộ, cô chưa từng gặp nhưng trông rất quen thuộc. Họ đều ăn một bát tại chỗ rồi gói năm bát mang về.

Vương Hằng tiếp tục: "Bà chủ, sủi cảo của cô làm thế nào mà ngon thế? Không chỉ ngon mà còn có gì đó đặc biệt!"

"Bố tôi hồi trẻ làm việc vất vả, để lại bệnh tật, thường xuyên đau nhức khắp nơi. Nhưng từ khi ăn sủi cảo của cô, ông ấy không còn đau đớn nhiều nữa."

"Còn mẹ tôi thì dễ bị mất ngủ. Cô đoán xem, dạo này bà ấy ngủ một mạch đến sáng! Mỗi sáng thức dậy, tinh thần không chỉ phấn chấn mà sắc mặt cũng tốt hơn."

"Có lần nhà có việc, không ai đến mua sủi cảo được, tối đó bố tôi lại thấy bệnh cũ tái phát, mẹ tôi nói ngủ không yên."

Thụy Tuyết cười, nhẹ nhàng nói: "Một số người già chỉ bị bệnh tâm lý. Họ cảm thấy ăn sủi cảo xong người sẽ thoải mái, thế cứ để họ như vậy."

Vương Hằng ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Chỉ là bữa sủi cảo thôi mà, sao có thể khỏe mạnh lên được? Chắc vì ăn ngon nên tâm trạng các cụ vui vẻ hơn.

Nghĩ đến bản thân làm việc mệt mỏi cả ngày nhưng chỉ cần về nhà ăn bữa ngon cũng vui vẻ quên hết mệt nhọc!

"Sáu phần đã gói xong, của anh đây." Thụy Tuyết đưa ra.

Vương Hằng quên mất định nói gì, nhận lấy rồi vui vẻ ra về.

"Hiệu quả thực phẩm này nổi bật quá, như con đom đóm trong đêm tối, không thể giấu nổi." Thụy Tuyết lắc đầu cảm thán.

Vương Hằng vừa đi, Tô Tú liền chạy tới: "Hai bát, mang về." Cô ấy trông tràn đầy năng lượng, khác hẳn mấy ngày trước.

"Sao thế này? Lúc trước chẳng phải nói là sắp ăn đất rồi sao?" Thụy Tuyết vẫn đứng yên.

Tô Tú thú nhận: "Được phát lương sớm . . ."

Thụy Tuyết phì cười.

Tô Tú bất đắc dĩ: "Tuổi bọn tôi phần lớn là như vậy, mười ngày đầu sau khi lĩnh lương thì ăn sơn hào hải vị, mười ngày giữa thì cơm nước đạm bạc, mười ngày cuối thì ăn đất mà sống . . . Tôi suy nghĩ lâu lắm rồi, quyết định dùng tiền tiết kiệm mua mỹ phẩm mỗi ngày qua đây ăn sủi cảo!"

"Được, để tôi gói cho." Thụy Tuyết bắt đầu hành động.

Tô Tú vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Nói ra cũng kỳ lạ, dạo này da dẻ tốt lên hẳn. Bình thường vào mùa bận rộn tăng ca thế này đã nổi mụn đầy mặt rồi."

"Nhưng dạo này không những da láng mịn mà còn trông rất có khí sắc, mấy cô gái bên phòng khác cứ hỏi thăm có phải tôi tìm được loại mỹ phẩm tốt không."

"Tôi nghe người ta nói, mỹ phẩm chỉ che đậy, không cải thiện được tình trạng da. Muốn đẹp lên, quan trọng là nền tảng phải tốt. Thật sự là như vậy sao? Nhưng kỳ lạ là nền tảng của tôi sao lại tự nhiên tốt lên?"

Tô Tú rất khó hiểu.

"Tôi thì nghe nói, hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, áp lực công việc ít, tâm trạng vui vẻ sẽ giúp cải thiện thể chất." Thụy Tuyết nhẹ nhàng chuyển hướng câu chuyện.

Tô Tú nghĩ, cảm thấy cũng có lý: "Gần đây giấc ngủ tốt, ngủ nhanh, không dễ tỉnh giấc. Tâm trạng cũng rất vui vẻ, bởi vì mỗi ngày đều có đồ ăn ngon."

"Đúng vậy." Thụy Tuyết cười nói.

Tô Tú lập tức quyết định phải cố gắng kiếm tiền hơn, mỗi ngày mua sủi cảo ăn. Vẻ đẹp được tô điểm đương nhiên không thể sánh bằng vẻ đẹp tự nhiên.

. . .

Hôm nay là sinh nhật của Thiệu Đông Quốc. Cậu ta vung tay hào sảng tuyên bố: "Các anh em đi theo mình, hôm nay tâm trạng gia vui, mời các cậu ăn một bữa tiệc lớn."

Lập tức, năm người còn lại trong ký túc xá vỗ tay reo hò, rõ ràng rất phấn khích.

Họ đều là sinh viên năm nhất, tiền sinh hoạt hạn hẹp, một tháng hiếm khi được ăn một bữa ngon. Nhưng Thiệu Đông Quốc thì khác, gia đình có chút tiền, tiền sinh hoạt mỗi tháng của cậu ta nhiều hơn cả năm người kia cộng lại.

"Đi nào." Sáu người đứng dậy xuất phát, Thiệu Đông Quốc dẫn đầu.

Qua vài con đường, Thiệu Đông Quốc dừng lại, tuyên bố: "Chính là chỗ này."

Năm người còn lại hóa đá.

Có người co giật khóe miệng, có người không tin vào mắt mình. Một người thẳng thắn nhất thốt lên: "Cậu là thiếu gia, đẳng cấp có thể cao hơn không? Ăn vỉa hè mà cũng gọi là tiệc lớn?"

Thiệu Đông Quốc cười bí ẩn: "Ăn xong các cậu sẽ biết. Nói trước, hôm nay mình mời, các cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được!"

Năm người kia: ". . ."

Rõ ràng là qua loa có lệ, sao lại giả vờ tốn kém?

Thiệu Đông Quốc đi tới nói chuyện với chủ quán: "Trước tiên lấy sáu bát sủi cảo, ăn tại đây."

Năm người lén lút bàn tán: "Cậu ấy chắc muốn tán tỉnh cô chủ chứ gì?" Dù sao chủ quán cũng rất có khí chất, gương mặt lại xinh đẹp ngọt ngào.

"Hôm nay mình có cái nhìn mới về thiếu gia . . ."

"Nếu không muốn mời thì làm ơn chân thành chút, mời một bữa tử tế. Kiểu này thì là gì chứ?"

"Thôi, có còn hơn không, dù sao cũng là lòng tốt."

Nhưng rất nhanh, mọi phàn nàn tan biến.

Khi mọi người miễn cưỡng ăn miếng đầu tiên, ai nấy đều kinh ngạc, cảm thấy sủi cảo ngon đến không thể diễn tả!

Nhìn nhau một cái, họ đồng loạt chọn cách ăn ngấu nghiến.

Lúc này, Thiệu Đông Quốc cười kiêu ngạo, lời nói đầy vẻ đắc ý: "Mình tình cờ phát hiện ra quán này, một bát sủi cảo bốn mươi đồng. Hơi đắt nhưng ngon không chê vào đâu được. Thế nào, không lừa các cậu chứ? Đúng là tiệc lớn."

Những người khác không kịp trả lời, tiếp tục ăn uống say sưa.

Thiệu Đông Quốc càng cười đắc ý.

Nhưng mà . . .

"Lại thêm năm bát nữa!"

"Mình muốn ba bát!"

"Trực tiếp làm luôn hai mươi bát, không đủ lại thêm!"

Nụ cười trên mặt Thiệu Đông Quốc cứng đờ. Cho dù cậu ta có giàu nhưng chi tiêu thế này cũng không kham nổi . . . Ăn nhiều thế, mấy người này là thùng cơm sao!

Nhưng cậu ta đã hứa cho các anh em ăn bao nhiêu cũng được, Thiệu Đông Quốc đành cắn răng, bước đi nặng nề gọi thêm món, trong lòng đã bắt đầu thương tiếc cho chiếc ví sắp rỗng của mình.

"Mỗi người mỗi ngày chỉ ăn được hai bát, không bán thêm." Chủ quán trả lời rất kiên quyết.

Thiệu Đông Quốc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức vui mừng.

"Thật là đáng tiếc!" Cậu ta cảm thán, cố kìm nén nụ cười sắp nở trên khoé miệng.