Phơi Bày Kiếp Trước Khiến Cả Cõi Mạng Chấn Động

Chương 22

Hiện giờ hát tuồng Côn Sơn đã xuống dốc, cô muốn tìm mọi cách có thể để cứu vãn.

“Là em thật sự có tài, cũng giỏi nhẫn nhịn nữa.” Nhan Đình Nguyệt nói, “Hôm nay hát đoạn nhé?”

Dạ Vãn Lan gật đầu đồng ý.

Cô đi đến phía sau tấm bình phong trong nhà, nhắm mắt lại, chậm rãi hát.

“Vốn là hoa nở muôn màu khoe sắc…”

Tiếng hát vang lên, nhẹ nhàng êm tai.

Hát xong khúc hát, Nhan Đình Nguyệt lại chỉ dẫn vài chỗ cho cô.

Dạ Vãn Lan cố gắng ghi nhớ hết sau đó mới rời đi.

Tháng năm ở Nam Thành nhiều mưa, bên ngoài lại đang có mưa nhỏ.

Một lát sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng guốc gỗ đạp lên cỏ tạo nên âm thanh rào rạt.

Nhan Đình Nguyệt có chút kinh ngạc.

Lúc này còn có ai tới nữa chứ?

Cô ấy kéo rèm cửa ra.

Trong sương mù mông lung, có người đang cầm dù 24 thanh trúc chậm rãi đi đến.

Dưới màn mưa mờ ảo, một vị thiếu gia với vẻ ngoài vô cùng điển trai.

Dù là Nhan Đình Nguyệt, cũng không khỏi chấn động.

Trước khi cô ấy ẩn cư tại đây, đã từng gặp qua không ít con cháu thế gia, nhưng không một ai có thể so sánh được với người trước mắt cả.

“Dì Nhan, rất xin lỗi đã tới quấy rầy dì.” Dung Vực thở hổn hển từ sau lưng Yến Thính Phong chạy vào: “Cháu mang từ Vân Kinh đến cho dì ít lá trà và đàn hương, đây là anh em của cháu, dì cứ gọi cậu ấy là Tiểu Yến là được.”

“Tiểu Vực, Tiểu Yến.” Nhan Đình Nguyệt rất vui, nhưng rồi lại thở dài.

“Đáng tiếc là hai đứa đã tới chậm rồi, nếu không còn có thể gặp đệ tử của dì đó.”

Dung Vực lắp bắp kinh hãi: “Dì có đệ tử khi nào vậy?”

Lúc anh ta quen biết Nhan Đình Nguyệt, cô ấy vẫn còn giữ chức phó hội trưởng hiệp hội nghệ thuật Vân Kinh, đã có biết bao nhiêu người hy vọng có thể bái cô ấy làm thầy, bao gồm cả người của nhà họ Lâm ở Vân Kinh, nhưng tất cả đều bị từ chối.

Nhan Đình Nguyệt là truyền nhân duy nhất của Khúc Thánh, địa vị đương nhiên là rất cao.

Chuyện Nhan Đình Nguyệt có truyền nhân đủ để oanh động toàn bộ Thần Châu, thậm chí là Trung Tâm Di Sản Văn Hóa Phi Vật Thể toàn cầu cũng sẽ chấn động mãnh liệt.

“Vừa có ngày hôm qua đó.” Nhan Đình Nguyệt cười: “Nhưng các cậu có thể không tin, tương lai con bé hát nhất định là còn xuất sắc hơn cả dì nữa đó, dì tin con bé có thể chấn hưng hát tuồng Côn Sơn, không, mà là toàn bộ di sản văn hóa phi vật thể.”

Dung Vực trợn to hai mắt: “Ai vậy?”

Có thể được dì Nhan Đình Nguyệt đánh giá cao như thế sao?

Dường như Yến Thính Phong đang suy nghĩ gì đó.

Nhan Đình Nguyệt vẫn chưa muốn nói nhiều: “Sau này sẽ gặp được thôi, trước mắt các cháu không nên nói ra với bên ngoài đó.”

“Đã hiểu ạ.” Dung Vực cười nói: “Dì Nhan, đây là lá trà ông nội cháu mới chế biến, còn hương này là loại mới nhất bên nhà họ Tô đó, đều mang đến cho dì này.”

“Vất vả rồi, Tiểu Vực.” Nhan Đình Nguyệt nói: “Ngồi xuống đi, dì bảo người đi làm cá, lát nữa cùng nhau ăn cơm.”