Phơi Bày Kiếp Trước Khiến Cả Cõi Mạng Chấn Động

Chương 20

"Ốc Du, con cùng Thấm Thấm giúp ta đi Nam thành đưa vài thứ cho Đình Nguyệt."

"Vâng, mẹ." Lâm Ốc Du đáp: "Mẹ nhất định phải nghỉ ngơi thật nhiều, đừng để mình mệt mỏi."

Tâm trạng Lâm Vi Lan rất tốt: "Trong lòng ta tự biết."

Lâm Ốc Du cười: "Vậy xem ra Vãn Lan thật sự có ích cho sức khỏe của mẹ.”

Lâm Vi Lan lại thở dài: "Đứa nhỏ này thật tội nghiệp..."

Lâm Ốc Du có chút bối rối, nhưng cũng không hỏi nhiều, sau khi thay quần áo xong cùng với Lâm Thấm lái xe đi Nam thành.

Nam Thành là một thành phố nhỏ tiếp giáp Giang Thành, lái xe nửa

giờ là đến.

Nam Thành tuy nhỏ, nhưng mang đậm nét văn hoá, ngành du lịch phát triển, có không ít nghệ nhân thủ công và người thừa kế di sản phi vật thể.

Lâm Thấm không thích nơi này, mỗi lần Lâm Ốc Du dẫn cô ta tới tìm Nhan Đình Nguyệt, đều phải đi một đoạn đường hoang rất dài.

Hôm nay, cô ta mang ủng đi mưa để quần không bị bẩn.

"Bác Nhan, hôm nay cháu giúp mẹ mang ít đồ cho bác." Lâm Ốc Du đặt chiếc hộp xuống: "Gần đây sức khỏe bác thế nào? Cháu thấy hôm nay bác rất vui."

Nhan Đình Nguyệt cười nói: "Ta có truyền nhân, nên rất vui mừng."

Lâm Ốc Du kinh ngạc: "Truyền nhân?”

Bà biết Nhan Đình Nguyệt và Lâm Vi Lan giống nhau, đều là người thừa kế di sản văn hoá phi vật thể của Thần Châu. Sự khác biệt là, Lâm Vi Lan là đàn cổ, Nhan Đình Nguyệt là hát tuồng Côn Sơn.

Sau trận chiến ba trăm năm trước, nền văn minh Thần Châu đã bị hủy diệt hoàn toàn và di sản cũng bị huỷ gần như hết.

Sau đó, nó được xây dựng lại trên đống đổ nát. Sau khi bị ảnh hưởng bởi cuộc cách mạng công nghiệp, cũng chỉ tập trung vào kinh tế và công nghiệp nặng, văn hóa tụt hậu lại phía sau.

Mặc dù hát tuồng Côn Sơn được khen là "Tạp kỹ chi tổ" cũng xuống dốc không ít.

Nhan Đình Nguyệt học theo hát tuồng Côn Sơn, địa vị trong giới văn hóa cực cao, chỉ là cô ấy tạm thời sống ẩn dật ở đây. Cũng có tin đồn cô ấy là hậu duệ của Tiêu Dao Vương, một trong tứ phương vương tước.

Ánh mắt của cô ấy quá cao, việc tìm người kế vị khó như lên trời.

“Đúng vậy.” Nhan Đình Nguyệt cười càng tươi: "Là do ta đã đánh giá thấp con bé. Bài hát của con bé rất tuyệt vời. Nếu không phải lần đầu tiên ta nhìn thấy con bé, ta nghĩ rằng con bé đã học được từ ta lâu rồi."

Lâm Ốc Du càng ngạc nhiên hơn: "Còn là một cô bé? Vậy thì thật sự quá lợi hại."

Lâm Thấm cũng vểnh tai lên.

Có thể nhỏ đến mức nào?

“Đúng vậy, con bé nói trưa nay con bé sẽ tới.”

Nhan Đình Nguyệt gật đầu: "Nếu hai người không bận, có thể ngồi xuống uống chén trà, lát nữa gặp nhau."