Phơi Bày Kiếp Trước Khiến Cả Cõi Mạng Chấn Động

Chương 2

Tần Tiên sững sờ, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả khuôn mặt này.

Sao anh ta lại cho rằng một thế thân còn đẹp hơn chính chủ thế này?

Hoang đường.

Tần Tiên bực bội trong lòng, nhìn thấy cô gái dừng lại, quay đầu đi về phía mình.

Anh ta nhướng mày với một nụ cười khó hiểu: "Làm sao, nghĩ thông suốt nên đến xin lỗi sao, tôi sẽ không…"

"Rắc!"

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng xương gãy vô cùng rõ ràng.

Giọng điệu Dạ Vãn Lan bình thản: "Sao lại gãy rồi?"

Không đợi Tần Tiên phản ứng, tay phải của anh ta cũng bị tóm lấy, lại là một tiếng rắc vang lên.

"Tay này cũng gãy mất rồi."

Tay đứt thì ruột xót, đau đớn khiến hai chân Tần Tiên mềm nhũn, anh ta quỳ trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy, đau đến mức không thể hét lên.

Sắc mặt anh ta trắng bệch, không dám tin chuyện vừa xảy ra.

Dạ Vãn Lan lại giẫm lên mắt cá chân của anh ta, âm thanh giòn tan vang lên, cô mỉm cười: “Sao lại gãy hết rồi?”

Đau đớn kịch liệt như thuỷ triều sôi trào mãnh liệt ập đến, Tần Tiên không chịu nổi, mắt tối sầm lại rồi ngất đi.

Cô gái nhanh chân rời đi, bóng lưng như đao.

Thư ký cũng sợ ngây người, một lúc lâu sau anh ta mới run rẩy liên lạc với Châu Hạ Trần: "Cậu chủ, đã xảy ra chuyện..."

**

Bên ngoài biệt thự, nụ cười trên môi Dạ Vãn Lan nhạt dần.

Cô có một bí mật, năm mười bốn tuổi, cơ thể của cô bị người khác xuyên vào.

Trong bốn năm đó, Dạ Vãn Lan tỉnh táo nhìn nữ xuyên không biến cuộc sống yên bình của cô thành chướng khí mù mịt.

Nữ xuyên không muốn làm người mẫu nên đã từ bỏ việc học và lên sàn catwalk.

Nữ xuyên không thích Châu Hạ Trần nên đã ký một hợp đồng thế thân.

Nữ xuyên không coi thường nhà chú của cô, khiến cô bị các bạn xa lánh.

Cuối cùng, nữ xuyên không không muốn chơi nữa, nhẹ nhàng rời đi tìm cuộc sống mới, cuối cùng cô mới lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể của mình.

Dạ Vãn Lan chưa kịp thu dọn tàn cuộc thì đã bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn vô tận, ngày cô bị Tần Tiên đẩy xuống nước và gãy tay.

Dù cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể kết thúc vòng lặp thời gian này được.

Cô làm việc không cần cân nhắc bất kỳ hậu quả nào, nhưng tương tự, cô cũng không thể thiết lập liên hệ với những người khác.

Bởi vì sau 0 giờ, mọi thứ sẽ được thiết lập lại, cô vẫn sẽ trở về mặt nước hồ lạnh lẽo, lặp lại chính xác sự khởi đầu như ngày hôm qua.

Cô đã tuần hoàn 999 năm.

Từ sự cáu kỉnh ban đầu đến bình tĩnh rồi hờ hững, Dạ Vãn Lan đã quen với sự tuần hoàn thời gian này rồi.

Cô đi đến mọi ngóc ngách của Giang Thành và các thành phố lân cận, nhớ kỹ từng chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra ở từng thời điểm, tinh thông vô số kỹ năng, trăm loại ngôn ngữ.

90 năm trước, cô bắt đầu nghiên cứu khôi phục văn vật và luyện hát hí khúc, cô muốn dùng cái này áp chế sát tính trong người, nhưng cuộc sống vẫn cứ nhàm chán và không có hồi kết.

Dạ Vãn Lan đội mũ bảo hiểm, cưỡi xe moto lướt đi chấp hành kế hoạch trong ngày.

Luyện chữ, tập võ, vẽ tranh, hát hí khúc...

Khi bài hát cuối cùng kết thúc, bầu trời đã tối sầm.

"Ầm ầm…"

Mây đen tụ lại, tiếng sấm như xé đôi bầu trời, tia chớp và ánh đèn neon như hoà làm một, mưa và sương mù nuốt chửng màn đêm.

Hơi lạnh.

Dạ Vãn Lan quấn chặt áo khoác và đặt khách sạn để nghỉ qua đêm.

Sau khi quẹt thẻ để mở cửa, bước chân cô dừng lại.

Cửa sổ mở toang, gió lớn tràn vào, trong phòng đã có một vị khách không mời mà đến.

Đó là một người đàn ông.

Anh dựa lưng vào giường, quay lưng về phía cô, thân hình hoàn hảo, các đường nét cứng cáp và mượt mà, chỉ riêng phần lưng đã toát lên vẻ khỏe khoắn và đẹp mắt.

Vài sợi tóc trên thái dương ướt đẫm dính vào hai bên má, gân xanh trên cánh tay dài và khỏe nổi lên, hiển nhiên anh đang phải chịu đựng tra tấn cực mạnh.

Dạ Vãn Lan bước ra và nhìn lại bảng số phòng: “Hình như đây là phòng của tôi."

Người đàn ông mím chặt môi, khàn giọng nhấn rõ từng chữ: "Ra, ngoài!"

Dạ Vãn Lan bước vào rồi đóng cửa lại.

Một người lạc đường xa lạ vô cùng thú vị đối với cuộc đời buồn tẻ tuần hoàn của cô, cô rất trân trọng khoảng thời gian này.

Dù sao cô cũng đã phế Tần Tiên hơn ba trăm nghìn lần, từng cái xương của anh ta đều bị cô bẻ gãy nên không còn bất kỳ cảm giác mới mẻ nào nữa.

Dạ Vãn Lan thong thả bước tới, khom người nắm cằm người đàn ông rồi nâng đầu anh lên.

Đó là một khuôn mặt khiến người ta mê đắm, nói là điên đảo chúng sinh cũng không ngoa.

Ánh trăng nhuộm lông mày anh thành màu trắng bạc, anh cau mày thật chặt, ánh mắt mê ly, mang theo cảm giác tan vỡ và một vẻ đẹp nguy hiểm.

Dạ Vãn Lan hơi nhướng mày.

Cô biết hầu hết mọi người ở Giang Thành, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này.

"Baang!"

Người đàn ông đột nhiên cử động.

Ánh mắt của anh vẫn chưa tỉnh táo, nhưng các đòn tấn công của anh rất nhanh rất dữ dội, chiêu nào cũng khiến người ta mất mạng.

Biểu cảm trên mặt Dạ Vãn Lan vẫn như vậy, đồng thời cũng phản công, thành thạo điêu luyện đón nhận mọi chiêu thức.

"Bang!"

"Đinh linh linh…"

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, trong lúc hai người đánh nhau đã vô tình chạm vào nút trả lời.

Cuộc gọi được kết nối, giọng nói lạnh lẽo của Châu Hạ Trần truyền đến: "Dạ Vãn Lan, dùng chiêu dục cầm cố túng* với tôi cũng vô dụng, mười phút nữa lăn đến bệnh viện."

*Dục cầm cố túng: 1 trong 36 kế của binh pháp, nghĩa là muốn bắt thì phải thả, tương đương với thả con săn sắt, bắt con cá rô.

Dạ Vãn Lan không đáp lại, sự chú ý của cô đã tập trung hết vào người đàn ông vô tình đột nhập vào phòng mình.

Dường như anh đã kiệt sức nên ngừng lại, ngước đôi mắt ướt sũng nhìn cô.

Con ngươi của người đàn ông tan rã, thần trí mơ hồ.

Tay của Dạ Vãn Lan đã bóp chặt cổ họng anh, chỉ cần cô hơi chút dùng sức là có thể bóp gãy.

Mi mắt người đàn ông khẽ nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt như sứ lạnh lẽo, bỗng nhiên anh tìm được một góc độ công kích mà cô hoàn toàn không thể ngờ tới.

Anh hơi ngẩng đầu lên hôn lên môi cô.

Nói chính xác hơn là cắn cô.

Đôi môi lạnh lẽo, nhưng khoảnh khắc chạm vào, lại giống như một ngọn lửa bùng lên trên thảo nguyên, hô hấp vương vấn nóng hổi.

Môi dưới của Dạ Vãn Lan bị anh cắn chảy máu.

Dường như máu đã làm anh bình tĩnh lại, anh thở dốc một tiếng rồi nhắm mắt lại dựa vào tường.

Đêm rất yên tĩnh, hơi thở đứt quãng của người đàn ông rất rõ ràng, giống như lông vũ nhảy qua nhảy lại trong lòng cô.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát.

Ba giây sau, Châu Hạ Trần lạnh lùng hỏi: "Dạ Vãn Lan, cô đang làm gì?"