Mẹ Tôi Là Tiểu Thư Thật Trong Tiểu Thuyết Niên Đại

Chương 13

Ngu Thính Hàn tuy là ngốc nhưng ít ra cũng có tâm trí bảy tám tuổi, có thể giao tiếp, còn cái này, hai tuổi rưỡi, hai tuổi, rưỡi...

Thật sự không thể nào giao tiếp nổi!

"Này, đừng khóc nữa, còn khóc nữa hả? Nín ngay cho ta, mau ngậm miệng lại!!!"

Bảo nín là nín ngay được sao, Ngư Ngư vốn dĩ chỉ là rưng rưng nước mắt, bị cái thứ yêu ma quỷ quái này gào rú om sòm, lập tức liền khóc ré lên.

Bé Ngư Ngư thật đáng thương!

"...... Này, đừng khóc nữa." Hệ thống từ hả hê xem kịch vui, đến giờ đã luống cuống tay chân, tuy rằng nói nó không có tay cũng chẳng có chân.

Dỗ trẻ con!

Làm sao để dỗ trẻ con?

Hệ thống không được trang bị dữ liệu liên quan mà!

"Mau nín đi, chẳng phải chúng ta đang nói đến mẹ của ngươi sao? Ngươi còn muốn mẹ ngươi khỏe lại không?" Hệ thống sau khi phân tích dữ liệu, cuối cùng cũng tìm được điểm đột phá chính xác.

Quả nhiên, vừa nói xong câu này, tiếng khóc của Ngư Ngư lập tức im bặt, nức nở hỏi:

"Ngươi, ngươi có thể làm được sao?"

"Khụ khụ." Hệ thống không khỏi đắc ý, "Ta đương nhiên có thể, ta vốn dĩ là vì mẹ ngươi mà đến."

Không ngờ, giây tiếp theo Ngư Ngư lại khóc ré lên:

"Không, không được bắt nạt mẹ ta!"

"Không bắt nạt, ta không phải loại hệ thống đó, ta là muốn giúp cô ấy, chữa bệnh cho cô ấy, để cho cô ấy khỏe mạnh sống tiếp." Hệ thống buồn bực, tiểu tổ tông này sao mà khó dỗ thế, đây là cái số gì vậy?

"Thật, thật sao?" Ngư Ngư có chút nghi ngờ, dùng khuỷu tay dụi dụi nước mắt, nức nở nói, "Bà nội nói, trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí."

Tất cả đều là lừa gạt trẻ con!

"...... Cũng không phải là miễn phí, ngươi, đúng là ngươi, vì muốn mẹ ngươi khỏe lại, ngươi phải nghe lời ta." Cuối cùng cũng vào được chủ đề chính, hệ thống nghiêm túc hẳn lên, bắt đầu miêu tả cho Ngư Ngư mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Các ngươi đang ở trong một cuốn sách, trong đó, có nhân vật chính của riêng mình, mẹ ngươi là nhân vật phản diện lớn nhất."

"Mẹ Ngư Ngư không phải người xấu, kẻ lừa đảo!" Ngư Ngư tức giận đứng phắt dậy, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay lại xoa xoa lên mắt, hung dữ mắng.

"Kẻ lừa đảo!"

"...... Được rồi, cô ấy không phải nhân vật phản diện, cố ấy là vai ác được chưa? Thiết lập của nhân vật mà." Hệ thống thỏa hiệp, sửa lời nói, "Nói tóm lại là, nếu ngươi không nghe lời ta, mẹ ngươi sẽ chết."

Không phải sao, đã gϊếŧ chết nhân vật chính rồi, sách còn gì nữa, mọi người cùng nhau chơi xong.

"Oa oa Ngư Ngư muốn mẹ!" Ngư Ngư lại òa khóc, "Không, không cần mẹ chết."

Ngư Ngư hiểu ý nghĩa của cái chết, ông nội nhà hàng xóm tháng trước cũng đã chết, từ đó về sau không xuất hiện nữa.

"Đừng gào nữa, tai ta đau."

Rõ ràng hệ thống không có thứ đồ chơi này, vậy mà cũng đau, để tránh cho tiểu tổ tông này lại tiếp tục khóc lóc, nhanh chóng nói một hơi.

"Mẹ ngươi sẽ không chết, chỉ cần ngươi nghe lời ta, cô ấy sẽ không chết, ta chính là đến để giúp mẹ ngươi."

Tuy rằng nói là giúp nhân vật chính, nhưng giúp bên này cũng là giúp bên kia mà, ai biết được một người bình thường lại có lực sát thương lớn như vậy, trực tiếp phá hỏng cả thế giới.

"Hiện tại cô ấy là kẻ ngốc."

"Mẹ không ngốc!! Không cho phép nói bậy về mẹ ta!" Ngư Ngư lại gào lên.

"...... Bên này ta có thuốc có thể giúp cô ấy khỏi hẳn, khôi phục thành người bình thường, nhưng mà, ngươi phải nghe lời ta, hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng, ăn ngon mặc đẹp gì ngươi muốn ta đều cho ngươi."

Hệ thống không chút dừng lại nói một mạch.

"Ta sẽ cho ngươi một viên thuốc trước, cơ thể mẹ ngươi sẽ khỏe lại, sau đó uống thêm mấy viên nữa đầu óc cũng sẽ khỏi."

"Ngươi đưa ta." Ngư Ngư không chút do dự chìa tay ra.

Hệ thống bĩu môi, đối với việc tiểu tổ tông này qua cầu rút ván tràn đầy cảm xúc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, muốn cho ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ trước, huống chi đây là tiểu tổ tông mới sinh ra đi đường còn chưa nhanh.

"Nè, uống một viên, mẹ ngươi từ từ sẽ khỏe lại."

Là hệ thống cứu vớt thế giới, nó hiểu biết mọi mặt về Ngu Thính Hàn, cũng biết tai nạn xe cộ trước kia của cô ấy rất nghiêm trọng, hiện tại tuy rằng nhìn có vẻ ổn, nhưng bệnh nhỏ trong người không ít, đến ngày mưa hoặc mùa đông là toàn thân đau nhức, thậm chí còn không thể cử động được.

Là cô con gái bé bỏng yêu mẹ nhất, Ngư Ngư đương nhiên cũng biết cơ thể mẹ không tốt, nhưng nhìn viên thuốc đột nhiên xuất hiện trong tay, đôi mắt bé mở to.

Hệ thống đắc ý, chờ tiểu tổ tông chưa hiểu sự đời này kinh ngạc sùng bái biến thành cô bé ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ chưa kịp chờ đến, đã nghe thấy Ngư Ngư nói:

"Chỉ có một viên thôi sao? Không có của Ngư Ngư à?"

Hệ thống:......

"Ngươi tưởng đây là rau cải trắng à?" Hệ thống bi phẫn, đây đều là vốn riêng của nó đấy!

"Keo kiệt." Ngư Ngư khinh bỉ.

Hệ thống, hệ thống sắp bốc khói rồi, tiểu tổ tông này sao mà khó chiều vậy?

"Cho cho cho, cho ngươi thêm một viên nữa, nhưng mà mẹ ngươi một viên là đủ rồi, uống nhiều vô dụng, nghe rõ chưa?"

Theo giọng nói của hệ thống, viên thuốc trong tay Ngư Ngư từ một viên biến thành hai viên, Ngư Ngư trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm hai viên thuốc này thật lâu.

Hệ thống đắc ý, tiểu tổ tông chưa hiểu sự đời này, biết lợi hại của nó rồi chứ gì? Nếu nhóc ngoan ngoãn nghe lời một chút, vốn riêng của hệ thống cũng không phải là không thể cho.

Đang đắc ý, nó liền nhìn thấy Ngư Ngư cầm một viên thuốc nhét vào miệng, sau đó nhanh chân chạy đi, đôi chân ngắn nhỏ chạy nhanh thoăn thoắt, hệ thống vội vàng gọi giật lại, nhưng vô dụng.

"Ngươi đi đâu đấy?"

"Đừng manh động, ngươi lén cho mẹ ngươi uống."

"Không thể để lộ ta."

Nhóc con cứ thế chạy một mạch về phía trước.

Nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, hệ thống chỉ biết kêu trời, đặc biệt là khi nhìn thấy con bé chạy thẳng đến Thôn ủy hội, loại cảm giác bất lực này càng lên đến đỉnh điểm.

"Ngươi làm gì thế?"

Lời còn chưa hỏi xong, Ngư Ngư đã quyết đoán chui vào phòng điện thoại công cộng, sau đó là một trận gào khóc.

"Ba ba, ba ba, có yêu quái!"

Người ở đầu dây bên kia: ???

Hệ thống: ???