Nam Omega Dễ Thương Và Mềm Mại

Chương 30

Lợi dụng thể chất phản xạ của Alpha để chiến đấu ngẫu nhiên, ngay tại cổng trường cô đã biết Yến Nhan chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện chiến đấu nào.

Rõ ràng Quan Nguyên trên sân khấu cũng nhìn ra vấn đề của Yến Nhan. Anh ta đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhân cơ hội nắm lấy cánh tay của hắn, cố gắng uốn cong nó ra sau, đồng thời bất ngờ đá vào bắp chân của Yến Nhan.

Yến Nhan đột nhiên hạ cánh tay xuống, đập đầu về phía Quan Nguyên rồi né đòn!

Hắn không có lĩ thuật gì, hoàn toàn dựa vào bản năng để né tránh. Vì tay chân bị gãy hai lần, mỗi đêm Yến Nhan đều nhớ lại tình huống đó, tự hỏi bản thân làm cách nào để tránh được.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội trốn thoát.

Nhưng dù sao thì Quan Nguyên đã trải qua quá trình huấn luyện có hệ thống và việc thất bại trong việc đánh lại đã khiến Yến Nhan chịu tổn thất lớn.

"Đã gần một tháng." Tả Lạc Hoàn ngồi ở lầu hai, thân trên hướng về phía trước, tay chống cằm nhìn Yến Nhan trên võ đài, tự hỏi: "Mỗi ngày anh ta đều ở trong phòng khiêu chiến, tại sao anh vẫn không thể học được chiêu thức của người khác?"

Trên võ đài, Yến Nhan bị Quan Nguyên đá ra ngoài.

Tay chân của Yến Nhan trông có vẻ ổn, nhưng nội tạng của hắn đã bị đánh rất nhiều lần, hắn gần như không thể đứng thẳng.

Đối với những người như Quan Nguyên, tất cả các khoản đặt cược tín chỉ đều trên 50 điểm. Nếu Yến Nhan thua trận này, tất cả các khoản tín chỉ mà hắn kiếm được hai tuần nay sẽ gần như mất hết, chỉ còn hai điểm an toàn.

Nghĩ đến điểm tín chỉ đang bị đe dọa, Yến Nhan đau đầu bước ra ngoài. Hắn nghĩ rằng cuộc chiến này là một cuộc chiến tốt. Quả nhiên, người trong bảng xếp hạng vẫn mạnh hơn. Nghe nói năm ngoái Tả Lạc Hoàn đã đấu với tất cả người trong bảng xếp hạng. Chẳng trách ngày hôm đó tay chân hắn đều bị gãy.

Yến Nhan đột nhiên bước nhanh ra chỗ khác. Hắn ôm ngực, cúi đầu rồi nôn ra một ngụm máu.

"Tôi hỏi anh vài điều."

Trước khi Yến Nhan kịp lau máu trên miệng, hắn đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc,. Hắn ngẩng đầu lên và thấy người mà hắn vừa nghĩ đến đang đứng trước mặt mình: "Tả Lạc Hoàn?"

Tả Lạc Hoan dựa vào tường, lời nói ban đầu đột nhiên thay đổi: "Anh nên gọi tôi là tiền bối."

Có lẽ vì giọng điệu của cô quá giống mấy người trong ban Kỷ luật, Yến Nhan vô thức hỏi: "Nếu tôi không gọi, cô sẽ trừ điểm sao?"

Trước khi cô trả lời, Yến Nhan đã cố gắng hết sức để bồi thêm một câu: "Tiền bối."

Tả Lạc Hoàn đứng thẳng người, cô lấy một cục giấy nhàu nát từ trong túi ra ném cho Yến Nhan: "Nhìn cái này đi, anh muốn ký thì ký."

Lúc này hai người đang đứng sau tường, xung quanh là một hàng cây xanh, ánh sáng vàng nhạt ở phía xa đã không còn vào được nơi này nữa, chỉ còn ánh trăng mờ nhạt trên bầu trời vô tình chiếu xuống.

Yến Nhan cúi đầu, dùng tay mở tờ giấy ra, mới phát hiện đó là một phong thư. Bên trong là một mảnh bìa cứng màu đen, nhưng lúc này đã nhàu nát, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến nội dung bên trong.

Đây là một lá thư mời chỉ có hai dòng.

[Chúng tôi trân trọng kính mời các bạn ___ bạn học tham gia ban Kỷ luật. Người giới thiệu: Tả Lạc Hoàn]

Yến Nhan cúi đầu nhìn bộ quân phục đang mặc trên người, cứng ngắc ngẩng đầu: "Không phải cô nói cô không phải người của ban Kỷ luật sao?" Hắn đi rồi!

Tả Lạc Hoàn mỉm cười: "Tôi chỉ nói mình không có huy hiệu tai gạo thôi."

Yến Nhan: "..." Người dân trong kinh thành này đều đen tối như vậy sao?

Có lẽ vì thấy sắc mặt của hắn quá xấu nên Tả Lạc Hoàn cuối cùng cũng hiền lành nói: "Phượng Cơ có hai người, chúng tôi không quan tâm đến công lao."

Sau khi ra khỏi phòng khiêu chiến, đêm đó, Yến Nhan đã không thể đi học trong hai ngày. Hai bàn tay của Quan Nguyên cực kỳ mạnh, anh ta đặc biệt đấm vào ngực và bụng hắn. Nhìn bề ngoài, tứ chi của hắn có vẻ ổn, nhưng khi trở về, hắn đã nhận tính nghiêm trọng của vấn đè.

"Không phải mày muốn đi phòng khiêu chiến sao?" Đinh Vô Minh vừa trở về ký túc xá liền thấy Yến Nhan đang nằm nghỉ bên giường, tò mò hỏi.

Yến Nhan ôm chặt lấy xương sườn đau nhức của mình, lớn tiếng nói: "Chờ mấy ngày sua rồi hẵng chơi."

Đinh Vô Minh nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, hiểu ra: "Tao đã nói với mày rồi, Quan Nguyên rất lợi hại, nhưng những người trên bảng xếp hạng đều là hạng nặng."