Nam Omega Dễ Thương Và Mềm Mại

Chương 5

Phòng tập đấm bốc ở tầng hai.

Tả Lạc Hoàn vừa mở cửa, một chiếc găng tay đã được ném vào người cô. Cô giơ tay nhận lấy rồi bước vào cửa: “Tao tìm mày có việc.”

Khương Hồng ngẩng đầu, anh ném chiếc găng tay còn lại xuống đất, rút

khăn lau mồ hôi trên mặt: “Tao còn tưởng là ai vào, não tao vừa hỏng rồi, mày tìm tao làm gì?”

"Tao muốn vào cơ sở dữ liệu quân sự." Tả Lạc Hoàn ném chiếc găng tay.

"Mày có thể đi, có muốn tao đi cùng không?" Khương Hồng mỉm cười nhận lấy chiếc găng tay. Nhìn vẻ mặt của cô, anh đột nhiên im lặng. Một lúc sau, anh hỏi: “Ý mày là gì?”

Tả Lạc Hoàn tự mình ngồi xuống: “Ngày 28 là một ngày tốt.”

“…” Khương Hồng nhìn chằm chằm vào cô, “Mày định lẻn vào à?”

Tả Lạc Hoàn nghiêng đầu nhìn hắn: "Không có cách nào à?"

Trong phòng quyền anh chỉ còn nghe thấy tiếng thở, Khương Hồng đột nhiên hỏi: "Mày muốn tặng quà gì cho Quý Nguyệt Chi?"

Tả Lạc Hoàn cười vui vẻ: "Tao còn chưa nghĩ tới."

Cô bị Khương Hồng đuổi ra ngoài. Tả Lạc Hoàn không quan tâm, cô bước ra khỏi ký túc xá.

Chỉ có cô ở trong ký túc xá, nhà trường đặc biệt phân bổ cho cô phòng đơn, không chỉ có cô mà mười người đứng đầu vào Học viện Quân sự số 1 hàng năm đều được phân cho phòng đơn.

Tả Lạc Hoàn dựa vào tường, cô rút điếu thuốc từ trong túi ra. Cô châm lửa và cắn nó vào miệng. Hút được nửa điếu, làn khói bốc lên gần như làm mờ khuôn mặt cô. Một lúc sau, cô cởi quân phục, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng. Cô lấy một mảnh áo sơ mi trắng lớn, cởi cúc áo, miếng gạc ở eo bụng đã xuyên thấu.

Chậc, rắc rối.

Tả Lạc Hoàn cắn tàn thuốc, duỗi ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra miếng gạc, sau đó cô cởi miếng gạc ướt đẫm ở thắt lưng, lộ ra vài vết thương sâu đến có thể thấy xương.

Sau khi thay một bộ quân phục sạch sẽ, sắc mặt Tả Lạc Hoàn lại khôi phục bình thường. Nếu bỏ qua mồ hôi trên trán thì cô cũng chẳng khác gì thường ngày.

Ở trong ký túc xá hồi lâu, Tả Lạc Hoàn không biết nên nghĩ cái gì, cuối cùng cô đứng dậy đi ra ngoài trường học.

Học viện Quân sự số 1 chỉ mở cổng trường vào cuối tuần. Trừ khi có đơn xin nghỉ phép thì không thể ra khỏi cổng trường được. Tả Lạc Hoàn cũng lười xin phép giáo viên, cô trực tiếp đi xuống dưới hàng rào, chuẩn bị tìm chỗ đi ra ngoài.

Cô vừa bước đến góc đường, chưa kịp quay ra thì phía sau đã vang lên một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng.

"Vượt tường, trừ năm điểm."

Tả Lạc Hoàn quay lưng lại, cô thấy Quý Nguyệt Chi đang nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen tối.

Quý Nguyệt Chi đi về phía cô, hai người chỉ cách nhau vài bước. Anh đột nhiên cau mày nói thêm: “Hút thuốc trong khuôn viên trường, trừ 2 điểm.”

"Bạn cùng lớp Quý nhìn thấy tôi hút thuốc ở trường?"

"Ngửi thử đi."

Tả Lạc Hoàn đột nhiên bước tới, cô nghiêng người về phía Quý Nguyệt Chi. Khi hai người sắp sửa chạm mặt nhau, cô tựa đầu vào tai anh: “Sao anh biết đây không phải pheromone của tôi?”

Trước khi Quý Nguyệt Chi kịp phản ứng, Tả Lạc Hoàn đã lùi lại và quay lại. Cô nhảy qua tường trong nháy mắt rời đi, để lại một câu: “Tín chỉ bị anh trừ, tôi còn thừa.”

Quý Nguyệt Chi đứng nơi đó, anh rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm xuống đất, tựa như đang nói với chính mình hồi lâu: “…Tôi không biết.”

....

Ủng hộ mình thì đề cử truyện cho mình nha