Nam Omega Dễ Thương Và Mềm Mại

Chương 3

Tả Lạc Hoàn mở cửa xe, đôi giày bốt quân đội màu đen giẫm lên mặt đất. Cô thản nhiên đóng cửa xe với bộ quân phục lộn xộn, cúc áo đều không cài, cô lười biếng dựa vào thân xe, cúi đầu đưa tay nhấp một ngụm thuốc lá, chậm rãi thở ra một làn khói trắng.

Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo!

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tả Lạc Hoàn và Quý Nguyệt Chi, trong lòng đều dấy lên lửa hừng hực.

Hai người cuối cùng cũng gặp nhau rồi sao?

Gia tộc Tả và Quý gia thuộc Ủy ban quân sự máy bay, chỉ huy hai quân đoàn khác nhau, quân đoàn Mùa Đông và quân đoàn 17. Hai gia tộc đã ở trong tình trạng tranh giành tài nguyên trong thời gian dài, toàn bộ Liên bang đều biết rằng họ bất hòa.

Từ khi Tả Lạc Hoàn và Quý Nguyệt Chi vào trường, rất nhiều người bắt đầu mong đợi cuộc đối đầu giữa hai người. Thật không may, mặc dù Tả Lạc Hoàn đã phân hóa thành Alpha, nhưng chưa đến trường được lâu, cô đã đến tuỏi trưởng thành 18 tuổi, còn Quý Nguyệt Chi thì vẫn chưa phân hóa. Kết quả là đã một năm trôi qua, hai người thậm chí còn chưa từng nói chuyện, dường như chưa từng gặp nhau.

Cảnh này… ngày này cuối cũng cũng đến sao?

Mặc dù Quý Nguyệt Chi vẫn chưa phân hóa, nhưng các dấu hiệu đều cho thấy anh nhất định sẽ phân hóa thành một Alpha hàng đầu trong tương lai, điều này chỉ còn là vấn đề thời gian. Dù sao, luôn có những điều trái với quy tắc, trong lịch sử cũng có không ít những nhân vật quyền lực phân hoá muộn.

Mọi người trong và ngoài trường đều đang âm thầm sẵn sàng chuẩn bị xem cuộc chiến giữa hai người.

Quý Nguyệt Chi đột nhiên dừng lại trước vạch đỏ, chân anh mang theo khiến luồng khói bụi thoát ra khỏi vạch đỏ, anh không còn trong khu vực Học viện quân sự số 1 nữa.

Tả Lạc Hoàn cúi đầu hút nốt nốt điếu thuốc cuối cùng, lông mày cô nhíu lại rồi giãn ra rất nhanh. Cô nhả ra vòng khói sau đó vứt đầu lọc thuốc lá vào thùng rác bên cạnh, ngước mắt nhìn đôi mắt đen láy của Quý Nguyệt Chi thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì?"

"Quần áo xộc xệch, trừ 2 điểm."Quỷ Nguyệt Chi bình tĩnh nói.

Tả Lạc Hoàn cười vui vẻ, cô nhấc đôi giày quân đội lên tránh chạm vào vạch đỏ dưới đất, nói gần như có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Tôi vẫn đang ở ngoài học viện Quân sự số 1, nghĩa là… tôi vẫn chưa được bạn Quỷ đây chăm sóc."

"Vậy chưa trừ điểm nào." Quỷ Nguyệt Chi không tránh ánh mắt của Tả Lạc Hoàn, đôi mắt đen láy của anh tràn đầy sự bình tĩnh.

Không khí rất cứng nhắc. Ngay khi mọi người nghĩ rằng họ sẽ lao vào đánh nhau, Tả Lạc Hoàn đột nhiên đứng thẳng dậy. Hai người cao gần bằng nhau. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, giơ tay cài cúc quân phục của tướng quân, thắt lại dây an toàn.

Than ôi-

Mọi người đột nhiên mất tâm trạng xem náo nhiệt, xem ra hôm nay không thể đánh nhau được.

Tả Lạc Hoàn chỉnh lại quân phục, sau đó đi qua ranh giới vạch đỏ. Khi sắp chạm vào nhau, cô quay người tránh khỏi Quỷ Nguyệt Chi, dụi mặt vào tai anh.

Quỷ Nguyệt Chi không để ý hành động có vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ này, chỉ có một câu nói mơ hồ sắp tan biến theo gió bên tai.

"Quỷ Nguyệt Chi... Sao anh vẫn chưa phân hoá?"

....

Chỉ trong một tuần, vô số điểm đã bị trừ, người ban Kỷ luật xuất hiện là lúc rất nhiều sinh viên phải than trời trách đất .

Sinh viên cũ được chia làm hai nhóm. Nhóm đầu là những người luôn tuân thủ quy tắc và quy định của trường, họ là những người sẽ không bao giờ đẻ ban Kỷ luật lấy được một chút điểm nào của họ, và họ luôn kiên quyết bảo vệ tín chỉ của mình. Nhóm người còn lại thì nhột nhạt, họ luôn muốn làm mọi thứ nhưng lại không dám đi quá xa, vậy nên họ bỏ học, họ phạm lỗi rồi lại cố gắng tham gia các cuộc thi khác nhau trong trường để giữ tín chỉ. Nói chung, họ vừa hèn nhát vừa kiêu ngạo.

"Tả Lạc Hoàn luôn được nhóm sau ủng hộ nhiệt tình." Một cậu bé gầy gò và trắng trẻo nói không ngừng với cậu sinh viên đang vùi đầu vào việc dọn giường.

Tay chân của Yến Nhan vẫn chưa hoàn toàn linh hoạt nên tốc độ hoàn thành chậm hơn một nhịp so với người bình thường. Sau khi gấp chăn thành khối đậu phụ, anh đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào người bạn cùng phòng: "Tả Lạc Hoàn, người đứng đầu danh sách đỏ của học viện quân sự, cô ấy đi tư vấn tâm lý à?"

"Không phải ý đó." Đinh Vô Minh cười tốt tính, "Cậu chưa bao giờ nghe đến sự kiến đấy à? Trong hai học kỳ đầu năm ngoái, chỉ trong tháng đầu tiên, Tả Lạc Hoàn đã kiếm đủ tín chỉ để ban Kỷ luật và các giáo sư trừ điểm mà không sợ hết, rồi cô ấy trốn học, trừ kỳ thi cuối kỳ thì cô chưa bao giờ quay lại trường."

Những lời này khiến Yến Nhan sửng sốt: "Cô ấy kiếm tín chỉ bằng cách nào vậy?" Lần trước anh bị trừ 15 điểm ở cổng trường giờ chỉ còn lại 5 điểm, anh chẳng dám làm gì thiếu suy nghĩ mấy ngày nay.

"Có hội trường khiêu chiến trong trường, một trò chơi nhỏ một điểm, và có hàng trăm nghìn điểm." Đinh Vô Minh thấy anh hứng thú, liền đến gần, thấp giọng nói: "Tả Lạc Hoàn là ngày đầu tiên nhập học, đến khiêu chiến sảnh, trực tiếp đấu với mười người đứng đầu bảng đỏ, mười người đứng đầu bảng Alpha, đều thành công, cô thắng được toàn bộ tín chỉ mà đàn anh và đàn chị tích lũy bấy lâu, khiến họ chỉ còn lại điểm ban đầu."

Ánh mắt của Yến Nhan toát lên vẻ hưng phấn, hiển nhiên đối với cái gọi là khiêu chiến sảnh có hứng thú rất lớn, lập tức quay người đi ra ngoài.

"Này, bạn học Yến, cậu đi đâu vậy?" Đinh Vô Minh hỏi theo.

"Khiêu chiến sảnh!"

"Cậu còn bị thương mà?"

...