Hạ Chỉ Ngôn bật cười: "Chị cũng chưa tới trình độ đó, bình thường đều là người nhà Nam Nam chiếu cố em ấy."
Tư Anh một câu nói toạc ra bí mật: "Xem phản ứng vừa rồi của chị, cũng không giống như chị nói. Trên mặt đều viết, đúng, đây là cô gái nhỏ nhà tôi."
"Nam Khê, có một người chị như Hạ Chỉ Ngôn, cảm giác thế nào?" Tư Anh hóng hớt hỏi.
Đường Vãn Ngưng cũng rất hứng thú, quay đầu nhìn Giang Nam Khê.
Bị mấy đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, Giang Nam Khê cũng không khẩn trương. Cô nhìn Hạ Chỉ Ngôn. Cô ấy đang rót trà cho mình. Nước trà chảy vào trong chén, nhẹ nhàng nhợt nhạt, lá nhỏ màu xanh lá đang trôi dạt.
"Không có cảm giác gì đặc biệt cả." Giang Nam Khê nói: "Nếu nhất định phải nói, thì có lẽ là rất may mắn."
"Kiếp trước hẳn là em đã làm rất nhiều chuyện tốt, mới có thể gặp được chị ấy."
Giang Nam Khê nói nghiêm trang, nhưng tay Hạ Chỉ Ngôn rót trà hơi run lên, chỉ suýt chút nữa, nước trà kia đã bị thẩm thấu ra ngoài.
Giang Nam Khê nhìn thấy, cô bình tĩnh nói tiếp: "Chị ấy rất tốt, rất biết chăm sóc em, hơn nữa còn ở nhà..."
Tư Anh cắn hạt dưa càng mạnh, cấp trên hỏi: "Chị ấy ở nhà như thế nào vậy?"
Giang Nam Khê đang định mở miệng, Hạ Chỉ Ngôn ho nhẹ một tiếng: "Tư Anh, em cứ hỏi trẻ con làm gì?"
"Uống một ngụm trà không?"
Tư Anh lắc đầu: "Không uống không uống."
Uống cái gì mà uống!
Hiện tại cô chỉ muốn hóng hớt!
Ý cười trên mặt Hạ Chỉ Ngôn càng sâu, đặt ấm trà trước mặt Tư Anh: "Không uống sao?"
Tư Anh: "... Tôi uống."
Cô đã nhìn ra.
Hạ Chỉ Ngôn không muốn tiếp tục đề tài này.
Tư Anh ngậm miệng lại, nhưng còn có một Đường Vãn Ngưng dám nhiều chuyện.
"Nam Nam, cậu nói tiếp đi, chị Hạ ở nhà như thế nào?"
[Đúng đúng đúng đúng!]
[Xem trên phân lượng cô là cái miệng thay thế tôi trên mạng! Tôi sẽ ủng hộ tất cả những bộ phim mới sắp phát sống của cô!]
[Hỏi nhiều một chút hỏi nhiều một chút!]
"A..." Giang Nam Khê giả vờ suy tư, ánh mắt vẫn nhìn Hạ Chỉ Ngôn.
Nó như thế nào?
Cũng không phải dáng vẻ dịu dàng như trước mắt, gió đến cây dừng.
Mà là nhìn thấy cô sẽ bám dính cô, ôm cô làm nũng, lười biếng, một chút tinh anh cũng không có. Sẽ ném dép lê và quần áo lung tung, lúc không làm việc thì thích ngẩn người, là người đã đến ba mươi rồi mà xem phim hoạt hình còn có thể khóc, cả ngày ầm ĩ muốn nuôi mèo nhỏ chó nhỏ, lại lo lắng mình thường không ở đây, không chăm sóc tốt cho bọn nó.
Lúc ở nhà, Hạ Chỉ Ngôn là như vậy.
Chỉ có Giang Nam Khê mới có thể nhìn thấy.
Giang Nam Khê ngoan ngoãn cười, đôi mắt trong suốt như lời thành thật: "Cũng giống như bây giờ."
Khóe miệng Hạ Chỉ Ngôn cong lên, không nói gì.
Đường Vãn Ngưng ồ một tiếng: "Thật sao?"
Giang Nam Khê: "Thật đấy."
Đường Vãn Ngưng: "Thất sách, tôi còn tưởng Hạ Ảnh Hậu ở nhà sẽ khác. Quả nhiên người phụ nữ hoàn mỹ vĩnh viễn là hoàn mỹ."
[Đường Vãn Ngưng rốt cuộc cô là fan của ai?]
[Đường Vãn Ngưng: Tôi không phải tới chương trình giải trí, tôi là tới hít couple theo đuổi ngôi sao.]
"Quá tốt." Thành viên Hà Hi vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng: "Hâm mộ cậu quá, Nam Khê."
Có loại phụ huynh như Hạ Ảnh Hậu, nhất định rất thuận lợi.
Những người đang ngồi đều là người tu luyện lâu năm, há có thể nghe không hiểu ý ở ngoài lời này của anh ta?
Nguyễn Thu Trì đưa tay ôm cánh tay Giang Nam Khê: "Hà Hi, lời này của cậu không đúng."
"Lúc tuyển chọn, tôi thường cùng một tổ với Nam Nam, còn ở cùng ký túc xá với cô ấy. Cô ấy là người cố gắng nhất trong chúng tôi. Thường xuyên tập luyện đến rạng sáng, mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng."
Giang Nam Khê cảm ơn Nguyễn Thu Trì đã giải vây, nhưng...
Cô liếc nhìn Nguyễn Thu Trì, lại nhìn về phía Hạ Chỉ Ngôn.
Hạ Chỉ Ngôn rất đoan trang hào phóng, không có phản ứng gì đặc biệt.