Sức chiến đấu của fan Tô Cách là điều ai cũng công nhận. Thấy thần tượng chịu oan ức, làm sao họ bỏ qua? Cả hậu viện hội lao vào chiến đấu, càn quét khắp nơi: từ bình luận dưới bài đăng của Tịch Niên đến siêu thoại, không nơi nào thoát khỏi “làn sóng tẩy chay”.
Quản lý của Tịch Niên, Tôn Minh, có lẽ nhận được chỉ đạo từ cấp trên nên liên tục gọi điện, giục anh xin lỗi để kết thúc sự việc. Thái độ của ông ta rất cứng rắn, nhưng Tịch Niên chỉ nhắn lại vỏn vẹn năm chữ:
"Anh đi mà xin lỗi."
Gửi xong tin nhắn, Tịch Niên chẳng thèm để ý tài khoản cá nhân của mình đã bị “đánh sập” hay Tôn Minh đang giận đến mức tái mặt. Anh thảnh thơi vắt chân chữ ngũ, trông chẳng khác gì đang hưởng thụ niềm vui kỳ quặc giữa cơn bão chỉ trích.
Người đàn ông với chiếc khẩu trang che mặt, dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo trong bệnh viện, trông có phần mờ ảo, tựa như một ảo ảnh bí ẩn và khó nắm bắt. Nhưng đôi mắt kia lại đen láy, sâu hun hút, tựa như có thể hút hồn bất kỳ ai vô tình đối diện.
Vết thương của Lục Tinh Triết đã được băng bó xong. Bác sĩ đề nghị anh nên nhập viện để theo dõi, ngày mai làm thêm vài xét nghiệm chi tiết. Nhưng không rõ anh có nghe lọt tai hay không, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo Tịch Niên, giống như một đứa trẻ đứng ngoài cửa kính cửa hàng, lặng lẽ ngắm nhìn món đồ chơi mình thích.
Bác sĩ rời đi.
Lục Tinh Triết để ý thấy bàn tay Tịch Niên được băng bó bằng lớp vải trắng, liền hỏi:
“Cậu bị sao vậy?”
Tịch Niên không trả lời. Anh đứng dậy khỏi ghế, có vẻ định rời đi. Nhìn thấy vậy, Lục Tinh Triết gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, cất giọng:
“Cậu định đi à?”
Tịch Niên đáp gọn:
“Về nhà ngủ.”
Lục Tinh Triết nghiêng đầu, cố tình vặn vẹo lời nói của anh:
“Ôi, ngủ với ai thế?”
Có đôi lúc, Tịch Niên cảm thấy Lục Tinh Triết thật sự là kiểu người “đáng ăn đấm”. Nghe câu đó, anh vẫn không dừng bước, chỉ kéo chiếc khẩu trang đen lên cao hơn, hờ hững đáp:
“Dù thế nào cũng không phải với cậu.”
Lục Tinh Triết, bản tính vốn nghịch ngợm và bất cần, nghe thế thì bật cười ha hả. Anh kéo hờ cổ áo, để lộ xương quai xanh thoáng qua, ánh mắt đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Cười đến không thở nổi, anh buông lời trêu đùa chẳng chút ngượng ngùng:
“Tại sao lại không thể là tôi? Đừng nói chắc vậy. Biết đâu một ngày nào đó chúng ta sẽ...”
Anh chưa kịp nói hết câu, Tịch Niên đã không thèm ngoái đầu, bỏ đi thẳng, bóng lưng khuất dần sau cánh cửa phòng bệnh.
“...”
Lục Tinh Triết nhìn theo hướng anh rời đi, cảm thấy mọi chuyện chẳng còn gì thú vị, cuối cùng mới thu ánh mắt lại. Anh cúi đầu, vô thức xoa nhẹ đầu ngón tay, có chút tiếc nuối mơ hồ: đáng lẽ nên nhìn kỹ gương mặt của Tịch Niên hơn.
Không hiểu vì sao, Tịch Niên rời khỏi phòng bệnh rất nhanh, thậm chí không đợi thang máy mà đi thẳng xuống tầng bằng lối thoát hiểm. Đi được nửa chừng, anh bỗng dừng bước, như vừa nhận ra điều gì.
Tại sao mình lại bỏ đi...
Tịch Niên trầm tư. Nếu dùng Lục Tinh Triết – một tên paparazzi nổi danh, để đối phó với Tô Cách, chẳng phải quá hợp lý sao?