Đối phương đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, nửa trên khuôn mặt ẩn dưới bóng mũ khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy sống mũi cao và đôi môi sắc nét. Cậu ngồi đó, nghịch máy ảnh trên tay, dường như không tìm thấy cảnh nào như ý nên cuối cùng khoanh tay lại, hờ hững nhìn về phía trung tâʍ ɦội trường—
Hiệp thứ hai của vòng thi bắn cung đã bắt đầu.
Mùa này của chương trình Tinh Vận Hội, nhân vật nổi bật nhất không ai khác ngoài Thẩm Hi Linh và Tô Cách. Nếu cần tìm điểm nóng, tất nhiên là phải nhắm vào họ. Đáng tiếc, đội ngũ quản lý của Thẩm Hi Linh bảo vệ quá chặt chẽ, khiến cho paparazzi và truyền thông hầu như không thể nắm bắt sơ hở nào, nên họ càng thích chuyển mục tiêu sang Tô Cách hơn.
Tịch Niên nghĩ thầm, Lục Tinh Triết vẫn không làm người khác thất vọng, thích ngồi ở những góc khuất mà không ai để ý, y hệt như kiếp trước. Máy ảnh lúc nào cũng kè kè bên mình, ngôi sao nào rơi vào tầm ngắm của cậu, chín trên mười là sẽ gặp rắc rối to.
Tô Cách lúc này đã bắt đầu cảm thấy bất an, có điều gì đó dường như đã ngoài tầm kiểm soát của anh. Nhưng dưới hiệu lệnh của trọng tài, anh chỉ có thể tiếp tục thi đấu với Tịch Niên trong hiệp thứ hai.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trận không nhiều. Khi số hiệp tăng lên, cơ bắp tay dần mệt mỏi, sức lực suy giảm, độ chính xác cũng giảm theo. Kết quả của Tô Cách trong hiệp hai rõ ràng không lý tưởng bằng hiệp đầu, lần lượt đạt tám, chín, và tám điểm.
Còn Tịch Niên, mũi tên của anh dường như luôn tập trung vào một vị trí.
Vòng mười,
Vòng mười,
Vẫn là vòng mười.
Đôi tay ấy ổn định một cách đáng kinh ngạc, đến cả trọng tài cũng phải liếc nhìn mấy lần. Tiếng hò reo và xuýt xoa từ khán đài dường như không ảnh hưởng chút nào đến Tịch Niên. Rõ ràng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nhưng anh lại có vẻ trầm ổn của một người ba mươi tuổi, hoàn toàn không có chút nào sự nông nổi của tuổi trẻ. Trái ngược hoàn toàn, chính sự mâu thuẫn ấy lại tạo nên sức hút chết người.
Người đàn ông này, thật có chút cuốn hút.
Lục Tinh Triết nhìn người nổi tiếng vô danh bên cạnh Tô Cách, khẽ nhếch môi, trong đầu không tự chủ hiện lên ý nghĩ có chút hứng thú này, nhưng ngay sau đó đã tan biến.
Dù người có sống động rực rỡ đến đâu, vào giới giải trí đầy cám dỗ này, cuối cùng cũng không ai thoát khỏi việc trở nên tầm thường. Không ai là ngoại lệ.
Điểm số giữa Tô Cách và Tịch Niên dần dần có sự chênh lệch rõ rệt, ai có mắt đều có thể thấy, nếu cứ tiếp tục như thế này, Tô Cách chắc chắn sẽ thua. Quản lý của Tô Cách đứng ngoài sân, sốt ruột đến mức đi tới đi lui, rõ ràng là hoàn toàn bị bất ngờ, thậm chí không dám tưởng tượng trận đấu phát sóng ra sẽ gây nên sóng gió thế nào.
Tô Cách dù sao vẫn còn trẻ, dưới áp lực cao như vậy, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Anh tránh né máy quay, kín đáo liếc nhìn Tịch Niên, ánh mắt hơi u ám cảnh cáo, không tiếng động mấp máy môi: "Đừng khoe mẽ trước mặt tôi quá, nghĩ đến hậu quả đi..."
Dù Tịch Niên có thắng trong trận đấu này thì sao chứ? Tô Cách là người được công ty đầu tư nhiều tài nguyên và công sức để nâng đỡ, độ nổi tiếng và kinh nghiệm đã vững vàng, sẽ không vì chút phong độ nhất thời của Tịch Niên mà mạo hiểm chuyển hướng ủng hộ anh. Đào tạo một người mới không chỉ tiềm ẩn nhiều rủi ro mà còn tốn rất nhiều thời gian.
Không biết có phải nhận được cuộc gọi từ cấp trên hay không, vẻ mặt vốn đầy hào hứng của Tôn Minh bỗng chốc trở nên ủ rũ, khó chịu. Anh ta đứng trong góc tối, làm một cử chỉ với Tịch Niên: trước là giơ hai ngón tay ra hiệu số mười, sau đó nhíu mày lắc đầu, ý rất rõ ràng.