Đối mặt với vẻ giả tạo của Tô Cách, Tịch Niên không thèm nhìn, chỉ cúi đầu kiểm tra lại cung tên của mình, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ống kính vừa lúc quay đến, ghi lại chính xác cảnh này.
Nửa số ghế hàng đầu ở khu vực khán giả đã được ban tổ chức bí mật dành cho các cơ quan truyền thông lớn. Các phóng viên mang theo đủ loại thiết bị, đôi mắt sắc bén quét khắp sân đấu, không bỏ qua bất kỳ khung hình nào có thể gây sốt. Không cần nhìn, Tịch Niên cũng có thể đoán trước ngày mai sẽ xuất hiện những tiêu đề như:
#Nam diễn viên hạng mười tám kiêu ngạo, thẳng thừng ngó lơ lời động viên của Tô Cách#
#Tô Cách áp đảo đối thủ, đối thủ mặt lạnh đầy căm ghét#
Dù có tiêu đề nào, Tịch Niên chắc chắn cũng sẽ bị fan của Tô Cách “xé” đến nỗi mẹ ruột cũng không nhận ra, nhưng anh không quan tâm.
Dù có tệ hơn nữa thì cũng chẳng là gì so với kiếp trước.
Bị anh ngó lơ, sắc mặt Tô Cách thoáng biến đổi, nhưng không biết nghĩ gì mà lại nở nụ cười thân thiện, sau khi nhận hiệu từ trọng tài, anh ta cầm cung lên. Khi gương mặt điển trai của Tô Cách xuất hiện trên màn hình lớn, tiếng hò hét của fan lập tức vang lên ngợp trời, át cả giọng của bình luận viên.
“Cố lên Tô Cách!! Mẹ yêu con á á á á!”
“Tô Cách bay cao đi, tụi em sẽ mãi bên anh!”
“Anh là giỏi nhất! Hãy đem chức vô địch về!”
Trong vòng loại trực tiếp, mỗi người được bắn tổng cộng mười hai mũi tên, chia thành bốn lượt, mỗi lượt ba mũi. Hai bên thay phiên bắn từng mũi, người thắng sẽ vào vòng tiếp theo. Tô Cách hiển nhiên đã thành thạo bộ môn này, hai chân tách ra, bắt đầu lắp tên, nhắm vào đích. Đến giây thứ mười hai, anh ta buông tay –
"Vυ't!"
Mũi tên đen lướt qua, lao thẳng về phía bia bắn, cuối cùng cắm vào vòng thứ chín trên vòng tròn đỏ. Đây chắc chắn là một khởi đầu khá ấn tượng, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ù tai người nghe.
Tô Cách cười như không cười nhìn Tịch Niên, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường mà chỉ mình anh ta hiểu.
Khi đến lượt Tịch Niên, tiếng vỗ tay dần lắng xuống, thay vào đó là những tiếng la ó từ phía khán giả. Rõ ràng, mọi người vẫn còn nhớ màn biểu diễn tệ hại của anh lần trước. Ở vào hoàn cảnh như thế, dù là ai cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Tịch Niên vẫn lựa chọn phớt lờ.
Anh đứng trên vạch bắn, lắp tên, kéo dây cung. Đúng vào khoảnh khắc nheo mắt ngắm mục tiêu, khí chất của anh bỗng thay đổi hoàn toàn. Khác hẳn vẻ trẻ trung, thân thiện bề ngoài của Tô Cách, Tịch Niên lại có sức hút khiến người ta khó lòng rời mắt, tựa như lửa dữ được bọc trong băng lạnh, mâu thuẫn và phức tạp.
Khi khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo của anh hiện lên trên màn hình lớn, có người vô thức nín thở khi chạm phải ánh mắt sắc bén ấy.
Mỗi mũi tên đều có thời gian chuẩn bị ba mươi giây.
Đến giây thứ hai mươi, Tịch Niên vẫn chưa có động tác nào, khán giả bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Cái gì vậy chứ, sao không bắn đi."
"Có lẽ sợ lệch mục tiêu rồi."
"Chẳng hiểu nổi anh ta kiêu căng cái gì, lúc nãy Tô Cách chào hỏi mà còn lờ đi. Chắc là ghen tỵ với tài năng của Tô Cách."
Đến giây thứ hai mươi ba, Tịch Niên cuối cùng cũng hành động. Anh hạ nhẹ điểm ngắm, ba ngón tay giữ dây cung chợt buông ra, mũi tên lao ra mang theo tiếng xé gió nhẹ, bay về phía trước –
“Vυ't!” Một âm thanh trầm đυ.c vang lên, vừa đúng lúc ba mươi giây kết thúc.
Khán giả ngồi gần nhìn theo hướng bay của mũi tên, chỉ thấy một mũi tên cắm ngay chính giữa vòng mười trên bia bắn, đuôi tên còn hơi rung nhẹ.