Đoàn Sủng Nữ Phụ Ba Tuổi

Chương 44

Lòng bàn tay của cậu từ từ khép lại, nắm chặt miếng gỗ vụng về thô sơ tầm thường mà Tô Nhu Nhu đưa cho, trái tim sắp bị nụ cười ấm áp mềm mại của cô bé hòa tan thành nước.

Hồi lâu sau, yết hầu của cậu khẽ động.

Anh trai Hoắc Thừa Phong cảm thấy em gái ngốc nga ngốc nghếch này đáng yêu vô cùng, cậu trở tay nhẹ nhàng gõ lên cái đầu nhỏ của cô bé một cái, trêu chọc: "Đi tìm hiểu khoa học một chút đi."

"Cái gì mà bùa gỗ đào nhỏ, em bị ai lừa rồi đấy."

—— "Ngốc như vậy, sau này ai chịu lấy em đây hả?"

Tô Nhu Nhu bị anh trai gõ đầu nhỏ, nửa ngày trời mới "a" lên một tiếng phản ứng lại.

Cô bé vươn hai cánh tay tròn trịa như ngó sen lên ôm lấy đỉnh đầu của chính mình, ngẩng đầu ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn anh, giọng nói mềm mại cố gắng ra vẻ nghiêm trang phản bác, cô bé nhỏ giọng kháng nghị.

"Nhu Nhu không ngốc, bùa gỗ đào nhỏ hiệu nghiệm thật đó, anh trai phải nghe lời."

"Ồ."

Bùa gỗ đào nhỏ có tác dụng gì?

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc giới thiệu của em gái Tô Nhu Nhu, Hoắc Thừa Phong nhìn bùa gỗ đào phong cách cổ xưa đơn giản giống như đồ chơi trẻ con mà cười khẽ một tiếng, cậu nhận ý tốt của em gái, cũng cất đồ vào trong túi.

"Được, anh cất đi trước."

Tối hôm đó, Hoắc Thừa Phong tự tay tìm một sợi dây chuyền màu bạc, xỏ bùa gỗ đào nhỏ lên dây chuyền, tiện tay đeo lên trên cổ chính mình. Bùa gỗ đào được che bên trong lớp quần áo, chỉ sót lại sợi dây chuyền đơn giản ánh lên màu bạc trên cổ cậu.

Cậu cũng không quá để tâm đến bùa gỗ đào nhỏ này lắm, trước giờ cũng không cho rằng mình là người có vận khí tốt.

Nếu như vận khí tốt thì sao trước giờ luôn gặp phải người không tốt, bỏ lỡ mất cơ hội?

Hoắc Thừa Phong cười khẽ một tiếng, cậu đơn thuần chỉ vì dỗ em gái vui vẻ mới mang bùa gỗ đào nhỏ này trên người.

Nhưng Tô Nhu Nhu không biết suy nghĩ của anh trai, cô bé nhìn thấy anh trai mang theo bùa gỗ đào nhỏ bên người không rời thì vui vẻ không thôi. Ngày hôm sau, Tô Nhu Nhu bấm ngón tay tính toán, mơ hồ cảm thấy anh có cơ duyên ở bên ngoài.

Cô bé muốn kéo anh trai ra đường.

Đúng lúc một bạn học đại học của Hoắc Thừa Phong đến tìm cậu, thuận tiện kéo cậu đi ra ngoài giải sầu một chút. Người bạn học kia tên là Trương Hào Hoành, gia đình cậu ta là một nhà giàu mới nổi buôn bán đá quý, so với gia tộc hào môn như nhà họ Hoắc thì kém xa nhưng so với gia đình bình thường thì có tiền hơn nhiều.

Trương Hào Hoành xưa nay lưu manh vô lại, dầu muối không ăn, mặc kệ mọi chuyện vui vẻ sáp tới với cậu chủ Hoắc Thừa Phong xưa nay luôn bị người ta đồn đại kém cỏi, sa đọa, danh tiếng kém khiến bọn họ tránh còn không kịp. Cậu ta không kiêng kỵ gì, càng không để ý tới danh tiếng xấu, là một trong số ít người chịu sống chung hòa hợp được với Hoắc Thừa Phong.

"Lão Hoắc, sao lại bị người ta bôi đen nữa rồi? Đi, hôm nay anh đây đưa cậu ra ngoài vung tiền một phen xả xui!"

Cậu ta xách hai túi mỹ phẩm to đi vào nhà họ Hoắc, Trương Hào Hoành đặt đồ xuống xong chuẩn bị lôi Hoắc Thừa Phong ra khỏi cửa.