Việc cậu vào công ty quản lý, đăng ký tham gia chương trình tuyển chọn tài năng trong giới giải trí vốn được giữ kín. Ngoại trừ tổ tiết mục, người duy nhất có khả năng biết và tiết lộ thông tin chỉ có thể là những đồng đội đã cùng cậu tập luyện cùng phòng tập suốt mấy năm qua.
Số lượng đồng đội trong nhóm cũng chỉ có năm sáu người.
Vừa quen biết với nhà họ Hoắc, vừa có thể tiết lộ thông tin cho giới truyền thông, lại vừa có thể hút máu cướp đoạt tài nguyên, suy đi tính lại chỉ có một người.
Hoắc Thừa Phong chịu đựng cơn đau bị đánh, trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, trong lòng đã có nghi phạm.
"Anh tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ta."
Tô Nhu Nhu nghe anh trai nói vậy, chợt nhớ đến ông hệ thống trong cuốn truyện tranh rực rỡ ánh vàng đã từng nhắc đến kẻ xấu trong mơ... Kẻ xấu tên là gì nhỉ?
Tiếc là ông hệ thống không nói rõ kẻ xấu là ai.
Tô Nhu Nhu ngẩng đầu, đôi mắt mở to, truy hỏi: "Anh ơi, anh biết ai đã hãm hại anh rồi ạ?"
Hoắc Thừa Phong xoa cái đầu tết bím, những ngón tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng.
Cậu chưa bao giờ để mình trông quá thảm hại trước mặt người ngoài, dù lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên gương mặt tái nhợt vẫn thoải mái, giọng nói trầm thấp, lười biếng đáp lại.
"Trước tối mai, đó là thời hạn để kẻ đó tự giác đến xin lỗi anh."
"Nếu không, anh sẽ vạch mặt nó.”
Tối mai?
"Tối mai?"
Trần Diệu Tư giống như một quả ớt nhỏ kia đang đi quanh giường Hoắc Thừa Phong hai vòng, giống như hóng chuyện con khỉ vớt trăng, ảo tưởng hão huyền, không nhịn được cười lớn trêu chọc.
"Cậu chủ, cậu đang nằm mơ đấy à? Hôm qua bị đánh thảm như vậy, còn đi lại bình thường được không đó? Tối mai, còn muốn kẻ tiết lộ thông tin tự thú? Không bằng cậu thử xuống đất đi hai bước xem sao?”
Tối hôm qua, nhờ sự giúp đỡ của em gái Tô Nhu Nhu, Hoắc Thừa Phong đã may mắn thoát được một trận đòn thừa sống thiếu chết.
Nhưng ba mươi mấy gậy trước đó, cậu đã phải chịu đựng từng gậy một, không thiếu một gậy nào. Cha tức giận đích thân giám sát, không một người hầu nào dám nương tay, cậu cắn răng chịu đựng, không hề kêu than một tiếng.
Đến tối, sau khi được bác sĩ khám và bôi thuốc, lúc nửa đêm cơn đau lan khắp toàn thân, cậu như cái bánh rán nướng, nằm cũng không được, ngồi cũng không xong, trằn trọc trên giường suốt đêm không ngủ nổi, vô cùng khó chịu.
Nếu nói không đau, lời này chắc chắn là giả.
Lúc này, Hoắc Thừa Phong dựa lưng vào giường, vươn tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy đồ ăn vặt cho em họ. Trong đó có một gói kẹo chanh chua chua ngọt ngọt, thanh mát ngon miệng, cậu bóc một viên kẹo rồi nhét vào miệng em gái.
Quả nhiên là ngay trong giây tiếp theo, đôi mắt hạnh to tròn của Tô Nhu Nhu mở to đầy kinh ngạc.
Hoắc Thừa Phong cười khẽ, rồi dùng giọng điệu lười biếng đáp lại lời chế nhạo của Trần Diệu Tư.
“Hay là em tự mình xem đi?”
Tai Trần Diệu Tư nóng lên, vội bịt lại tai Nhu Nhu lại rồi cấp tốc kéo cô bé và Trần Trạch rời đi, quát: “Đồ lưu manh!”
Bị kéo ra khỏi phòng, Tô Nhu Nhu không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn bịt tai lại, vẫy tay với cậu: “Anh ơi, ngày mai em đến gặp anh nữa nhé.”