Đoàn Sủng Nữ Phụ Ba Tuổi

Chương 26

"Cha cứ đánh đi, không được vào giới giải trí thì có khác gì gϊếŧ chết con chứ."

Vành mắt bác cả trợn muốn nứt ra, tức giận thở hổn hển, bị dáng vẻ cao ngạo không chịu nghe lời của con trai chọc tức tới mức nói không nên lời. Đây nào giống thái độ nhận sai? Rõ ràng đang cảm thấy lỗi là tại người làm cha này đấy chứ.

"Mọi người trong nhà nói xem, nó có đáng đánh không hả?"

Bác cả tức giận hỏi đám người bên cạnh, con trai nhỏ ba tuổi sợ chuyện không đủ loạn, giòn giã đáp: "Đáng đánh!"

Bác cả giận át lý trí, mắt lại nhìn về phía bên cạnh, cô nhỏ của Hoắc Thừa Phong vuốt ve móng tay mình, cười khinh miệt.

Lại chuyển tầm mắt sang phía bên cạnh mới đột nhiên phát hiện Hoắc Lê Thành với Tô Nhu Nhu đã đi vào từ đường, tầm mắt của bác cả theo đó rơi xuống trên người cô bé nhỏ nhắn xa lạ kia.

Bị ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm, trái tim Tô Nhu Nhu cũng run lên, bé nhỏ giọng nói: "Đánh, nên đánh."

Cô bé nhìn thấy khóe môi của anh trai lại thấm ra tia máu.

Cô bé sốt ruột vô cùng, đột nhiên buột miệng nói: "Bác, con đánh giúp bác."

Mọi người kinh ngạc.

Ngay cả Hoắc Thừa Phong nằm dưới đất cũng ngẩng đầu nhìn cô bé, chỉ thấy Tô Nhu Nhu lạch bạch chạy tới ôm lấy cây gậy. Một mình cô bé bê không nổi cây gậy, phải nhờ sự giúp đỡ của người giúp việc mới gắng gượng nâng được một đầu cây gậy lên.

Sau đó ——

Đầu cây gậy nhẹ nhàng rơi xuống góc áo của anh trai Hoắc Thừa Phong.

Cô bé nóng đến toát mồ hôi nhưng vẫn nghiêm túc ôm cây gậy, gò má lúm phúng phính phồng lên, hỏi cậu bé đang đếm ở bên cạnh: "Em trai, còn thiếu bao nhiêu gậy nữa?"

Mọi người: ". . ."

Một trăm trừ ba mươi sáu bằng bao nhiêu?

Em trai ba tuổi hỗn thế ma vương bẻ đầu ngón tay đếm lại một lần, vất vả lắm mới lắp ba lắp bắp tính ra: "Còn lại sáu, sáu mươi bốn gậy nữa."

Tô Nhu Nhu "ừ ừ ừ" đáp lại, gắng sức ôm cây gậy dày nặng nhấc không nổi kia, nhẹ nhàng thả lên trên người anh trai.

Từng cái từng cái, giống như bông tuyết rơi xuống, chả có chút sức lực gì, ngay cả góc áo cũng chẳng bay lên chút nào.

Cô bé vừa đánh vừa dùng giọng nói non nớt của mình đếm số, rất sợ nhớ lộn cho anh trai.

"64, 63, 62. . ."

Dáng vẻ áo bông nhỏ ấm áp này khiến tất cả mọi người trong từ đường sững sờ tại chỗ, nhất thời khiến bác cả đang tức giận đùng đùng cũng phải run run khóe miệng, một câu nặng lời cũng nói không ra được, chỉ đành nén lại ở trong ngực.

Anh trai Hoắc Thừa Phong bị cô bé đánh hết gậy này đến gậy khác cười như không cười, trong con ngươi sạch sẽ lưu chuyển ánh sáng long lanh xinh đẹp, giống như đang ẩn chứa ý cười, đôi môi khô khốc trắng bệch mơ hồ rớm ra tia máu, khuôn mặt càng thêm đẹp đẽ mê người.

Cậu ho khan dồn dập một hồi ——

Tô Nhu Nhu vội ném gậy đi, tưởng rằng bản thân đã đánh đau anh. Cô bé nâng chân nhỏ, vội vàng chạy qua, buồn bã hỏi: "Anh ơi, anh có đau lắm không?"

Vừa dứt lời, chỉ thấy hai mắt anh nhắm lại, choáng váng ngất đi.

"A!"

Tô Nhu Nhu nhỏ giọng kêu lên, lập tức khiến tất cả người làm trong từ đường vội vàng quan tâm. Bà nội Hoắc chống cây gậy đứng lên, lên tiếng: "Đủ rồi, dạy dỗ vậy cũng đủ rồi. Mời bác sĩ tới đi, đưa Thừa Phong trở về phòng."