Sắc mặt Hoắc Lê Thành lạnh nhạt đầy phẫn nộ, khóe mắt lông mày đều mang theo hàn ý.
Nhiều năm như vậy, Tô Trình Hổ hại chết Tô Uyển, hà khắc đánh đập Tô Nhu Nhu, từng chuyện từng chuyện này, dù có lột da rút gân Tô Trình Hổ cũng không đủ để hắn nguôi giận.
Hắn sẽ không bỏ qua cho Tô Trình Hổ.
Trước mắt, Tô Nhu Nhu không biết trong lòng Hoắc Lê Thành đang nghĩ gì, cũng không biết người cha tốt nhất thế gian trong lòng cô bé sẽ làm ra những chuyện tàn nhẫn đến mức nào.
Cô bé nhìn Tô Tiểu Hổ, quan sát thấy mặt thằng nhóc biến thành màu đen, vận đen dày đặc, hôm nay chắc chắn sẽ liên lụy cả nhà gặp đại họa.
Ánh mắt chuyên chú nghiêm túc của cô bé nhìn đến mức Tô Tiểu Hổ trong lòng phát hoảng.
Trong lòng thằng nhóc chột dạ, cố ý cho mình thêm can đảm, hăm dọa quát: "Mày nhìn cái gì?”
Tô Nhu Nhu nghiêm túc, từng chữ từng chữ đặc biệt dụng tâm, gật đầu nói: "Anh, anh không cần lo lắng, tối nay không cần bưng nước rửa chân đâu."
"Cái gì? Mày! Mày, mày có ý gì?”
Trong lòng Tô Tiểu Hổ lo lắng bất an, hoảng sợ không thôi, mơ hồ cảm thấy đây không phải chuyện tốt. Nhưng Tô Nhu Nhu đã theo lão đạo sĩ học mấy năm, có đôi khi, lời nói của cô bé thần kỳ đến khó tin, chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ đằng sau, thường xuyên tiên đoán trước chuyện sắp xảy ra, vô cùng linh nghiệm. Vì vậy, cô bé càng bị mấy đứa trẻ trong thôn cô lập đối địch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tô Nhu Nhu đầy nghiêm túc: "Tối nay anh sẽ biết.”
Nói xong, Tô Tiểu Hổ lập tức hốt hoảng, vô cùng kinh sợ, nhấc chân muốn đuổi cô bé đi.
Thật xui xẻo!
Thằng nhóc sải bước chạy nhanh tới, "ầm" một tiếng, dùng sức đóng sập cánh cửa lớn tiểu viện xiêu vẹo của nhà họ Tô, cố gắng giữ dáng vẻ uy phong, ở sau cửa gào to: "Tô Nhu Nhu, đừng có lừa người nữa, tao không tin lời mày nói đâu!”
"Nhu Nhu không lừa người, lời em nói đều là thật.”
Giọng nói uất ức của Tô Nhu Nhu truyền từ ngoài cửa vào, cô bé được Hoắc Lê Thành ôm vào lòng đưa đi. Vài phút sau, tiếng xe vang lên ở cổng nhà họ Tô, người nhà họ Hoắc rời khỏi đây.
Tô Tiểu Hổ ghé vào cánh cửa, trái tim đập thình thịch, bất an mơ hồ cảm thấy hôm nay có thể sẽ gặp xui xẻo.
Cho đến khi thấy bên ngoài cửa không còn ai, người nhà họ Hoắc và Tô Nhu Nhu đều biến mất sạch sẽ, thằng nhóc mới dám ra khỏi cửa, dẫn theo mấy đàn em đi đến hồ nước đầu thôn chơi
Vừa chơi được nửa tiếng, Tô Tiểu Hổ đang chơi vui, bỗng thấy từ đường cái phía Bắc, có một đứa trẻ chạy tới, bảo thằng nhóc mau về nhà.
"Tô Tiểu Hổ, cha mày nợ một khoản cờ bạc khổng lồ, có người đến đòi nợ kìa!”
Trong lòng Tô Tiểu Hổ run lên, bỏ mặc đám bạn, chạy điên cuồng về phía thôn, chạy được khoảng ba dặm, Tô Tiểu Hổ chạy đến mức thở không ra hơi, từ xa đã thấy một đám người dữ tợn đang vây quanh nhà mình để đòi nợ.