Đoàn Sủng Nữ Phụ Ba Tuổi

Chương 15

Tổng giám đốc Hoắc lòng dạ độc ác, lúc này trên sườn mặt lạnh lùng tràn đầy lệ khí, đuôi mắt khóe mày đều lạnh như băng. Hắn vững vàng ôm cô bé vào ngực, chặn tầm mắt Tô Tiểu Hổ.

“Tránh ra, chú không ra tay với trẻ con, cha cháu đâu?”

Tô Tiểu Hổ miệng lưỡi sắc bén, thường ngày ở nhà họ Tô luôn hống hách, chưa từng chịu thiệt thòi.

Nhìn thấy mình bị một người đàn ông lạ mặt và cả cô em họ mà ngày thường thằng nhóc khinh thường nhất cùng nhau chế giễu, bản tính côn đồ của thằng nhóc nổi lên, chẳng sợ trời không sợ đất, thậm chí dám đối đầu với cả trời.

Ngay lập tức, thằng nhóc liếc xéo Hoắc Lê Thành và Tô Nhu Nhu đang núp trong lòng hắn, không quay đầu lại mà hét lớn vào trong nhà: "Cha, có người tìm cha!”

Tô Tiểu Hổ vừa gọi người, vừa châm chọc: "Tô Nhu Nhu, mày đừng tưởng có người chống lưng cho mày là mày lên mặt được. Tối nay vẫn phải bê nước rửa chân cho nhà tao đấy, mau về nhà làm việc."

"Láo xược!”

Nghe được lời này Hoắc Lê Thành nổi giận, vẻ mặt lạnh lùng hơi biến sắc.

Hắn biết Tô Nhu Nhu từ nhỏ đã sống nương nhờ người khác, không có cha mẹ, chắc chắn sẽ sống không dễ dàng, nhưng không ngờ cô bé lại sống khổ sở như vậy. Mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi, gia đình này lại bắt cô bé bê nước rửa chân, ngày thường chắc chắn hách dịch đến mức nào.

"Chú Hoắc, đừng giận đừng giận." Ngược lại Tô Nhu Nhu lo lắng Hoắc Lê Thành sẽ tức giận đến hỏng người, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay áo hắn lắc lắc, vội vàng quay đầu lại an ủi hắn.

Bàn tay ấm áp của Hoắc Lê Thành nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu cô bé.

Ban đầu, hắn đưa Tô Nhu Nhu về nhà, chỉ là muốn mượn thân phận của mình để cảnh cáo nhà họ Tô, để họ sau này không được quá khắc nghiệt với đứa trẻ, dù sao cô bé cũng phải ở lại bên cạnh người thân để lớn lên.

Nhưng bây giờ, hắn khẽ nhắm mắt lại, đôi mắt đen sâu thẳm che giấu lửa giận, lần đầu tiên nảy ra ý định nhận nuôi Tô Nhu Nhu, đưa cô bé rời khỏi thôn nhỏ này.

"Tiểu Hổ, mày đang la hét cái gì? Rốt cuộc là ai đến?" Tiếng gọi của Tô Tiểu Hổ khiến Tô Trình Hổ say khướt cuối cùng cũng loạng choạng bước ra khỏi nhà.

Nương theo ánh trăng và ánh đèn đường, đôi mắt đυ.c ngầu của Tô Trình Hổ mất một lúc mới thích ứng được với bóng tối, nhìn thấy rõ ràng một đám vệ sĩ hung hãn đang lặng lẽ đứng đầy sân, có người đã đóng cửa sân lại.

Cánh cổng ọp ẹp phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề trong màn đêm tĩnh lặng.

Còn đứa cháu gái đáng chết của gã đang được ôm trong vòng tay của một người đàn ông cao lớn thâm trầm và đầy uy áp.

Ánh mắt của Tô Trình Hổ đảo qua một lượt, lần lượt dừng lại trên những người lạ mặt trong sân, đầu óc chậm chạp cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn: "Các... Các người là ai?”

Tô Nhu Nhu: "Chú Hoắc là khách, đưa cháu về."