Đoàn Sủng Nữ Phụ Ba Tuổi

Chương 13

Con trai Tô Tiểu Hổ nghe thấy thế lập tức hăng hái, thêm dầu vào lửa: "Cha, chắc chắn nó lại trốn đến cái đạo quan cũ phía sau thôn rồi."

"Mày đi bắt nó về đây cho tao."

"Vâng!"

Tô Tiểu Hổ dõng dạc đáp lại, xỏ giày vào rồi vênh váo chạy ra ngoài để bắt người, nhanh đến mức mẹ thằng nhóc muốn ngăn cũng không kịp.

Không ngờ, thằng nhóc vừa bước chân ra khỏi cửa, đã đυ.ng phải một vật cứng như tấm ván cửa, thằng nhóc "Ôi" một tiếng kêu đau, mò mẫm trong bóng tối nhìn lên, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn chặn ngay cửa.

Cô em họ Tô Nhu Nhu, đang ở ngay bên cạnh.

Tô Tiểu Hổ lập tức hăng máu, dùng ánh mắt dò xét người đàn ông cao lớn phía sau Tô Nhu Nhu, trông rất lạ mặt, không giống người trong thôn, chắc là người từ nơi khác đến.

Người này từ đâu ra vậy?

Tô Tiểu Hổ chạy ra, giọng nói chua ngoa đầy mỉa mai: "Tô Nhu Nhu, mày lấy đâu ra cái gã đàn ông chó chết này vậy, sao mày lại dẫn về nhà chúng ta?”

Câu nói này ——

Thành công khiến sắc mặt Hoắc Lê Thành lạnh đi.

Đây là lần đầu tiên trong đời Hoắc Lê Thành bị gọi là gã đàn ông chó chết.

Hắn tức đến bật cười.

Trợ lý và các vệ sĩ nhà họ Hoắc đi theo phía sau nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo không chút cảm xúc của Hoắc Lê Thành, nhất thời im bặt, da đầu tê dại.

Thôn Tô Gia này nằm ở vùng nông thôn xa xôi, Tô Tiểu Hổ vô tri không biết Hoắc Lê Thành đáng sợ đến mức nào.

Chỉ cần đặt chân đến Thủ Đô, tùy ý hỏi một người bình thường về nhà họ Hoắc ở Thủ Đô, e rằng không ai là không biến sắc, không biết đến những lời đồn đại về nhà họ Hoắc.

Gia tộc hào môn nhà họ Hoắc có căn cơ ở Thủ Đô, vững vàng trăm năm, trải qua vô số sóng gió, đã trở thành một thế lực khổng lồ nắm chắc mạch máu kinh tế.

Thế hệ này của nhà họ Hoắc, tổng giám đốc Hoắc Lê Thành, trong mắt thế nhân gần như trở thành đại diện cho sự nguy hiểm, độc ác, vui buồn thất thường.

Cho dù là đối thủ trong thương trường hay kẻ thù, tất cả e ngại đối đầu với Hoắc Lê Thành, đã rất nhiều năm không có kẻ nào không có mắt như Tô Tiểu Hổ, dám nói xấu hắn ở trước mặt Hoắc Lê Thành.

Điều này chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Thế nhưng, Tô Tiểu Hổ vẫn không nhận ra mình đã nói sai, thằng nhóc cười khẩy đầy ác ý rồi gào lên với bọn họ, đặc biệt nhắm vào Tô Nhu Nhu

"Cha đã nói rồi, bảo tao đến bắt mày về nhà! Mày cứ đợi đấy, tối nay nhất định phải để cha cho mày hai roi.”

Roi da của cậu?

Tô Nhu Nhu nhớ lại một vài ký ức đáng sợ, theo bản năng lùi lại hai bước, va vào đôi chân dài thon gọn, rắn chắc và ấm áp của Hoắc Lê Thành.

Cô bé ngơ ngác ngẩng đầu lên ——

Nhu Nhu nhớ lại mỗi khi cậu tức giận, cậu chẳng phân biệt ai với ai, không chỉ đánh cô bé túi bụi mà ngay cả những người hàng xóm chỉ đứng xem náo nhiệt cũng bị vạ lây.