Mỗi Ngày Đều Rung Động

Chương 7

Trên hành lang vắng vẻ, giọng của Trì Uyên vang lên nghe vô cùng rõ.

Lâm Dữu nâng mắt, kinh ngạc nhìn Trì Uyên, cô có cảm giác như bản thân vừa nghe nhầm rồi vậy. Nhưng nhịp tim không hiểu sao lại đập rất nhanh, trong lòng cô bây giờ càng thêm hỗn loạn.

“Nếu là hợp tác thì khi tôi sáng tác bài hát cũng muốn hỏi qua ý kiến của em một chút. Không phải là nên cho nhau phương thức liên lạc để có thể thuận tiện trao đổi với nhau hay sao?” Trì Uyên bình tĩnh nói.

Hai tai Lâm Dữu ửng đỏ, người ta là có lý do đoàng hoàng, bản thân cô lại nghĩ bậy bạ đi đâu không biết.

“Tất, tất nhiên là có thể rồi ạ.” Lâm Dữu nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhân tiện giấu đi sự bối rối trong lòng.

Trì Uyên một tay đút trong túi quần, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt đứng bên cạnh chờ.

“Lâm Dữu, chuẩn bị quay rồi sao em còn không mau đến đây!” Tần Trạch đã đi được một đoạn khá xa mới nhận ra nghệ sĩ của công ty mình không ở bên cạnh nên quay đầu lại gọi một tiếng.

Lâm Dữu ngẩng đầu, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trì Uyên đã trả lời: “Tôi và cô ấy đang bàn với nhau về một vài thứ trong buổi quay ngày hôm nay, mọi người cứ đi trước đi.”

Khâu Minh ánh mắt sâu xa nhìn hai người một cái, sau đó nhanh nhẹn dựa vào vai Tần Trạch: “Chúng ta cùng nhau đi trao đổi trước với tổ chương trình, cho hai người họ không gian riêng tư đi!”

Tần Trạch còn đang ngơ ngác cứ như vậy bị Khâu Minh lôi đi.

Mà lúc này Lâm Dữu cũng mở Wechat trên điện thoại ra, cô không hay đăng gì lên vòng bạn bè, cho nên cũng không phải lo lắng Trì Uyên nhìn thấy những khoảnh khắc xấu hổ của bản thân.

Trì Uyên lấy điện thoại ra quét mã hai chiều Wechat của Lâm Dữu, Lâm Dữu lập tức xác nhận lời mời kết bạn ngay trước mặt anh.

Nhìn thấy lời mời của mình đã được chấp nhận, Trì Uyên xoay điện thoại còn thuận tiện trêu chọc một câu: “May quá, lần này không phải chờ đến một tiếng mới được chấp nhận.”

Lâm Dữu khóc không thành tiếng, cô đang bị ghim thù sao?

“Đàn anh đã nói là không tức giận mà, không phải sao?” Cô nhỏ giọng thì thầm một câu.

Trì Uyên nhíu mày: “Tôi có thể nghe thấy những lời em nói đấy.” Anh vừa nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Dữu, vừa cười hỏi: “Nhưng em lại dễ dàng cho tôi phương thức liên lạc như vậy? Em không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

“Hả?” Lâm Dữu có chút không hiểu.

“Không phải đàn anh nói là muốn thảo luận nội dung biểu diễn sao?”

“Nếu nam nghệ sĩ khác tìm em xin phương thức liên lạc em cũng cho họ như vậy sao?” Trì Uyên tò mò hỏi.

Lâm Dữu lắc đầu: “Em không có cho bọn họ phương thức liên lạc.”

“Vậy là có rất nhiều người tìm em để xin phương thức liên lạc sao?” Trì Uyên lại hỏi.

Lâm Dữu im lặng không trả lời.

Cô trông thấy hành lang không có ai, mỉm cười nói: “Lâu vậy rồi, nếu em còn chưa sang thì quản lý chắc chắn sẽ rất sốt ruột.”

Nói xong cô lập tức xoay người chạy đi.

Trì Uyên vẫn đúng đó nhìn theo bóng lưng của Lâm Dữu cười khẽ: “Theo phản ứng này thì xem ra có rất nhiều người muốn xin phương thức liên lạc rồi.”

Chỉ còn bốn ngày nữa là đến ngày quay, nhưng suốt mấy ngày này Trì Uyên không rảnh rỗi chút nào. Anh bắt đầu suy nghĩ phải sáng tác một bài hát như thế nào để dành riêng cho Lâm Dữu.

Mặc dù Lâm Dữu có nhiều lịch trình, nhưng cũng cố gắng hoàn thành tốt bài tập mà Trì Uyên giao cho.

Dù hỏi bất kỳ câu nào thì Lâm Dữu cũng có thể trả lời không chút do dự, khiến cho Trì Uyên không khỏi kinh ngạc: “Xem ra em đã bỏ thời gian để xem qua.”

Lâm Dữu cười: “Là do đàn anh dạy tốt thôi.”

“Là do khả năng tiếp thu của em rất tốt.” Trì Uyên nói.

Nhìn thấy hai người tán thưởng lẫn nhau, tổ chương trình đang ở đằng sau camera suýt nữa thì ngất xỉu. Bọn bọ đã dặn dò rất kỹ lưỡng trước khi quay, nhưng giờ họ lại lo lắng sau khi bị cắt ra thì chương trình này có thể sẽ biến thành chương trình hẹn hò thực tế mất thôi.

Trong phòng làm việc của Trì Uyên có một cây đàn dương cầm, hai ngày trước anh có cảm hứng sáng tác nên đã viết một đoạn giai điệu ngắn ra.

*****

“Em có muốn nghe thử không?” Anh hỏi.

Lâm Dữu luôn kính trọng những người sáng tác âm nhạc. Thấy Trì Uyên nhanh như vậy đã có thể viết ra giai điệu thì hai mắt cô trở nên sáng rực, lập tức gật đầu: “Em muốn nghe ạ!”

Trì Uyên tiến đến rồi ngồi vào cây đàn, mười ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bàn phím. Đôi mắt cụp xuống chỉ có thể thấy được hàng lông mi dài đến mức con gái cũng phải ghen tị. Chiếc mũi cao thẳng tạo ra cảm giác đối lập, ngay cả khóe môi cũng khẽ nhếch lên một đường cong hoàn hảo.

Lâm Dữu ngồi bên cạnh lặng lẽ ngước mắt lên nhìn, tim không khống chế được mà đập hụt một nhịp. Cũng may tiếng đàn vang lên ngay sau đó giúp cô nhanh chóng ổn định lại tâm trạng.

Giai điệu khá ngắn nhưng lại rất vui tươi làm cho tâm trạng của người nghe trở nên tốt hơn, còn khiến cho người ta không nhịn được muốn lắc lư theo giai điệu.

Nhưng Lâm Dữu lại rất kinh ngạc, vì giai điệu này khá khác so với giai điệu bài hát trước đó cô cùng Trì uyên sáng tác. Nếu như giai điệu này được phát hành, có lẽ sẽ có rất nhiều người không đoán được đây là giai điệu do Trì Uyên sáng tác.

“Em thấy như thế nào?” Trì Uyên thấy Lâm Dữu không nói gì đành lên tiếng hỏi trước.

Lâm Dữu đang kinh ngạc đến mức quên mất phải trả lời, cô lập tức vỗ tay: “Rất hay!”

“Em thích là được.” Trì Uyên nghe cô khen cũng cong cong khóe môi.

“Đàn anh thật sự muốn dùng giai điệu này để sáng tác bài hát cho em sao? Thật sự nghe rất hay, em cảm giác có thể thêm nó vào album của đàn anh.” Lâm Dữu có chút luống cuống tay chân.

Trì Uyên khẽ cười: “Trước mắt, tôi không có ý định ra album mới.”

Lâm Dữu sửng sốt, cô có thể tưởng tượng ra fan hâm mộ Trì Uyên sau khi nghe được câu này sẽ đau lòng đến mức nào.

Cô cảm thấy bản thân rất vinh dự, Trì Uyên đã lâu không ra album mới, nhưng bây giờ lại sáng tác bài hát mới cho cô. Đây quả thật là vinh hạnh mà không phải ai cũng có được.

“Em nhất định sẽ trình bày thật tốt!” Cô chắc chắn nói.

Trì Uyên ngước mắt nhìn cô cười một tiếng, sau đó nhích sang chừa một chỗ trống bên cạnh: “Vậy em lại đây đàn cho tôi nghe xem.

Lâm Dữu vội vàng xua tay: “Em không biết đánh đàn dương cầm.”

Trì Uyên vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh, lạnh giọng nói: “Em lại đây, tôi dạy cho em.

Lại dạy cô...

Tổ chương trình ở đằng sau camera suýt nữa đã gào thét, chương trình này không phải là chương trình dạy học cũng không phải chương trình hẹn hò vì sao Trì Uyên nhất định phải đổi hết tiết tấu của chương trình đi vậy!

Lúc này Lâm Dữu rất khó xử, tuy Trì Uyên bảo cô ngồi nhưng cô biết vị trí này nhìn thì đẹp đẽ, nhưng chỉ cần c ngồi lên sẽ nhận được không biết bao nhiêu gạch đá.

Cô lo sợ không dám ngồi.

“Nếu em không ngồi thì tôi cũng không sáng tác đoạn tiếp theo đâu.” Trì Uyên nhìn ra cô đang do dự, nên trực tiếp lên tiếng đe dọa.

Khâu Minh đứng sau đạo diễn che mặt, xem đi đây có còn là người không vậy?

Thấy Lâm Dữu ngây người, Trì Uyên lại cười nói: “Tôi nói đùa đó, nếu em thích giai điệu này vậy thì dùng nó đi.”

Lâm Dữu thở dài, cô không nghĩ đến việc một người nghiêm túc như Trì Uyên thật ra lại có sở thích đi trêu chọc người khác đến vậy.

“Tôi sẽ sáng tác một bài hát, tôi hi vọng em có thể viết lời cho ca khúc này.” Trì Uyên nhìn cô nói: “Em viết lời bài hát nhiều hay ít cũng được, tôi sẽ trau chuốt lại sau.”

Lâm Dữu đã nói phải trình diễn thật tốt nên cô cũng không có lý do nào từ chối đề nghị này cả. Mặc dù cô không có kinh nghiệm trong việc viết lời bài hát nhưng cô vẫn đáp: “Vâng ạ.”

Sau khi quay xong, đạo diễn đi đến trước mặt hai người nói: “Tối nay chương trình sẽ phát sóng một đoạn video dài khoảng năm phút, nên đến lúc đó hai người nhớ xem qua một chút.”

Vì đã có một cặp là nhà sáng tác và minh tinh đã quay xong trước đó, nên có lẽ nhóm của Lâm Dữu và Trì Uyên là nhóm bổ sung. Ngoài ra còn có một lý do nữa chính là để tăng độ nóng cho chương trình.

Trì Uyên đã sớm xem qua đoạn video ngắn được cắt ra, anh có vẻ hài lòng với nó nên nhẹ nhàng gật đầu.

*****

Trên đường trở về xe, Tần Trạch nói với Lâm Dữu về việc đêm nay sẽ phát sóng đoạn video ngắn trailer. Anh vừa mở miệng thì Lâm Dữu đã bày ra bộ dạng không muốn nghe.

“Anh Tần, anh không cần nói trước đâu, em muốn tự xem.”

Tần Trạch vẫn chưa nói xong: “Tốt thôi, nhưng mà hôm nay trong lúc quay Trì Uyên bảo em lại đó ngồi, sao em lại đứng yên?”

“Anh Tần không phải anh nói thần tượng tối kỵ nhất là nói chuyện với người khác sao? Cho nên lúc đó em mới không dám ngồi.” Lâm Dữu thành thật trả lời.

“Đầu óc em bị làm sao thế? Anh không cho em nói chuyện cùng với thần tượng khác, nhưng mà người đó là ai chứ! Đó là Trì Uyên đó! Rất nhiều nữ minh tinh trẻ tuổi đều mong muốn được nói chuyện cùng cậu ấy đấy!” Tần Trạch thở gấp nói.

Lâm Dữu: “..”

Anh ấy làm sao có thể hai mặt đến như vậy được cơ chứ?

Tần Trạch lại đột nhiên thở dài nói: “Thôi kệ đi, nói chuyện cùng Trì Uyên chưa chắc đã là chuyện tốt. Trì Uyên có thể sẽ lên tiếng giải thích rõ ràng mọi chuyện, đến lúc đó người bị mắng chắc chắn là em, như thế không có lợi chút nào.”

Lâm Dữu nghe vậy lập tức gật đầu, sợ Tần Trạch lại muốn ép cô ngồi cùng một chỗ với Trì Uyên.

“Trước kia anh nghe người ta nói Trì Uyên luôn cố gắng giữ khoảng cách với nữ minh tinh. Lần này cậu ấy vì muốn giúp đỡ tổ chương trình mà đã hi sinh bản thân rất nhiều đấy.” Tần Trạch có chút cảm thán nói.

Lâm Dữu nghe vậy lập tức hỏi lại: “Vậy đàn anh cũng sẽ không trực tiếp tự mình đi liên lạc với nữ minh tinh sao a?"

“Liên lạc? Không thể nào.” Tần Trạch lắc đầu cười: “Quản lý của cậu ấy để làm gì chứ? Ai muốn liên lạc với cậu ấy đều bị ngăn cản, anh còn nghe nói chưa có nữ minh tinh nào trong giới giải trí có Wechat của Trì Uyên.”

Lâm Dữu nghe đến đây có chút kinh ngạc: “Nếu cùng nhau hợp tác cũng không cho sao?”

“Đương nhiên là không rồi, toàn bộ đều để cho quản lý trả lời. Mặc kệ người kia là ai cậu ấy đều từ chối.”

Lâm Dữu nhìn điện thoại của bản thân, trái tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp.