Sao Cốt Truyện Lại Thay Đổi Nữa Rồi?

Chương 19

" Cô....!làm gì vậy? "

" Ờm...tôi vô tình đi ngang qua đây! Thấy cá đẹp nên vào chụp vài bức thôi."

Thẩm an bỗng đổi giọng:" Tôi có làm phiền cậu không? Nếu có thì cho tôi xin lỗi nhé! " Cô biết nhưng cố tình hỏi, giọng nói hơi trầm xuống, tủi thân.

Lưu Tịnh Yến toát mồ hôi, không dám đắc tội nên chỉ biết đứng khoa tay múa chân: " A! Không sao không sao! Tôi cũng ngắm xong rồi..., hết cá rồi....."

Lời bào chữa càng nói càng ngớ ngẩn. Lưu Tịnh Yến quyết định im lặng là vàng, triệt để khóa miệng. Trừng cô, tuyệt nhiên không dám làm gì nữa.

Thẩm An trưng ra vẻ mặt " tôi không làm gì sai cả ". Cô hiên ngang cất điện thoại rồi chuyển chủ đề dù mới được một pha thót tim: " Cậu ở đây bao lâu rồi hả? Mọi người đợi bên ngoài kìa! "

Giọng điệu hết sức quan tâm nhưng hàm ý đuổi khéo người ta về. Lưu Tịnh Yến cười trừ, quên béng mất chuyện vừa rồi, cậu cảm ơn rồi cùng Thẩm An một trước một sau bước ra khỏi khu sinh thái.

Ngay khi bóng dáng hai người vừa khuất sau bức tường. Cả căn phòng chìm vào im lặng một lần nữa. Chỉ một tiếng động nhẹ cũng có thể vang vọng tới tận bên kia dãy tham quan.

Lúc này ở phía bên kia bể, một bóng dáng cao lớn dứt ra khỏi bóng tối phía sau, men theo tường bước nhanh về phía cửa.

Sau khi xác nhận không có ai bên ngoài, người nọ mới nới lỏng khóa áo xuống, cởi mũ để lộ mái tóc màu nâu xoăn tít. Vài chỏm trên đỉnh đầu còn ngả vàng dưới tác dụng của ánh đèn hắt vào.

Sống mũi cao thẳng, đôi lông mày dài,

Màu mắt nâu nhạt đặc trưng, chiều cao quả thật đáng kể.

Người nọ thở phào một hơi, anh quay lại chỗ Lưu Tịnh Yến vừa đứng rồi nhẹ nhàng tìm chỗ cậu vừa đặt tay , sau đó là tò mò ướm tay mình lên thử.

A! Của mình to hơn nha!

Anh cặm cụi đứng lại chỗ Lưu Tịnh Yến vừa đứng, lại nhìn ra sau cảm thán:" Ôi trời, đứng đây ngắm mới thực sự đẹp nè! Ông ấy lại nói dối mình !! "

Chàng trai tỏ vẻ thích thú, anh lôi điện thoại gọi cho một người ở đầu dây bên kia. Kể lại khám phá mới mẻ của mình bằng giọng điệu hết sức phấn khởi. Cuối cùng thì chốt hạ một câu muốn bái cậu làm sư phụ?!

Người đầu dây bên kia nghe xong thì cũng giật bắn mình, nhưng rồi bình tĩnh lại, nhờ anh gửi ảnh cho mình. Rồi tắt máy giữa chừng, kêu anh đi về.

Song dù không muốn nhưng anh vẫn phải nghe lời. Người đàn ông nói ngon ngọt mong anh cứ trở về đã rồi chuyện bái sư phụ để sau. Lí lẽ cam kết rất hùng hồn, anh không thể không nghe theo được.

Công việc quá gấp gáp rồi!

*******************************************

Lý Hòa Viên đi gọi xe, Lý Hiền thấy cậu ra thì chạy tới ôm vai bá cổ. Khoe ảnh chụp cả chiều cho cậu xem. Cô còn đòi chụp cậu vài bức. Nhưng cái tật sợ máy quay đã ám cậu từ lâu, đuổi không dễ đi như vậy.

Lý Hiền cứ giơ máy ảnh định chụp là cậu lại rụt cổ, che mặt né tránh, làm đủ mọi trò khiến cô vô cùng bất lực: " Bạn bè với nhau! Chụp một tấm thôi được không?! "

Lưu Tịnh Yến từ chối thẳng thừng: " Không ! "

" Why???? " Lý Hiền khó hiểu hỏi. Song, cô vẫn kiên định muốn chụp cho cậu một tấm. Ảnh dìm cũng được, chụp xấu cũng được. Chỉ cần một tấm lưu lại kỉ niệm thôi.

Trời cũng đã tối, biết có từ chối bao nhiêu chăng nữa cô cũng không từ bỏ. Lưu Tịnh Yến đang định buông xuôi đồng ý thì Lý Hòa Viên từ cửa đi vào.

Anh thấy cả bọn lề mề thì thúc giục mọi người mau chóng ra xe, Lưu Tịnh Yến cũng nhờ thế mà thoát kiếp nạn. Cậu chạy vội lại chỗ anh đang đứng, không quên lè lưỡi trêu chọc Lý Hiền.

Dù đứng xa nhưng cô vẫn thấy rõ khẩu hình miệng Lưu Tịnh Yến mà đoán: " Ý trời ! Ý trời ! "

A!!! Tên ngốc này!! Mau đứng lạiiiiii!!!

Lý Hòa Viên vào xe trước, Lưu Tịnh Yến nối đuôi theo ngay sau, Lý Hiền bật tốc độ để đuổi kịp cậu.

Ồn ào một trận cuối cùng cả ba cũng yên vị trên xe, Thẩm An nhà gần nên cô đã tự đi bộ về.

Cũng may trước lúc chia tay, Lý Hiền và cô đã kịp thêm Wechat đối phương, nhờ Thẩm An gửi cho bộ ảnh dìm Lưu Tịnh Yến khi chụp cận cảnh ở Thủy cung. Cô cười như nắc nẻ, thỉnh thoảng còn lén nhìn cậu với ánh mắt rất...khó mà lí giải, khiến cậu vô thức lạnh sống lưng, nhưng cũng không quá để ý đến.

Gần 21giờ, Lưu Tịnh Yến đã về tới nhà. Vừa bước qua cửa, cậu gục ngay trên sopha phòng khách. Không cần cởi giày, cởϊ áσ khoác, không cầm tắm rữa nữa.

Mệt quá!!!!!!

Sao đi chơi cũng mệt dữ vậy nè!!!

Cậu hít hà mùi hương của ghế sopha, ôi cái mùi của sự lười biếng. B

Hôm nay là thứ mấy rồi nhỉ ? Đến chủ nhật chưa ???

Tới chủ nhật thì sẽ không phải dậy sớm nữa, không phải làm bài tập nữa, cũng không phải sửa soạn đi học. Ước mơ của Lưu Tịnh Yến bây giờ chỉ nhỏ nhoi thế thôi.

Cậu ước ngày nào cũng là chủ nhật, ngày nào cũng là tết,...để có thể thỏa thích nghỉ ngơi. Cậu chỉ muốn làm cá mặn thôi mà..

Aaaaaaa!

Bao giờ mới đến cuối tuần????