Lý Hiền ngại ngùng quay mặt đi, còn Lý Hòa Viên nắm lấy tay cậu lắc lắc, tủi thân nói: " Xin lỗi mà! Bọn anh làm vậy cũng là có lí do, sao em không hỏi mà lại đi trách bọn anh chứ! "
" Hu hu , bọn anh chỉ vì không muốn em lo lắng nên mới như thế!!! "
" Vậy sao? " Quan trọng tới vậy cơ à?
" Đúng vậy! "
" Vậy anh nói em nghe lý do tại sao bọn anh không vào bên trong rạp đi! "
Lý Hòa Viên:"........."
Anh cười cười rồi bẽn lẽn nhìn cậu, hai tay nắm vào nhau đưa lên trước cằm. Tỏ vẻ cầu xin sự đáng thương xin đừng hỏi nữa. Nhưng trên mặt cậu đã đen xì, thật sự không thể cứu nổi nữa!!
Vì anh mà tôi phải đẩy tới đẩy lui bà chị móng xanh móng đỏ kia đấy!!!!
Lưu Tịnh Yến hậm hực, cậu giơ tay đánh bốp một cái vào lưng anh rồi bỏ đi trước trong khi Lý Hiền vẫn thong thả đứng cười.
Lý Hòa Viên:" Thật bất công quá aaaaa! " Sau đó anh cũng đứng dậy đuổi theo sau.
Đi được một đoạn Lưu Tịnh Yến bỗng nhớ ra gì đó. Cậu quay lại hỏi: " Mọi người có biết cô gái nào tên Thẩm An không? "
" Anh không biết! " Lý Hòa Viên quay qua Lý Hiền, cô cũng lắc đầu: "Mình cũng không quen ai tên như vậy. Mà cậu hỏi làm gì ? Có chuyện gì à? "
" Không có gì! Chỉ là vô tình gặp mặt! " Lưu Tịnh Yến đáp. Lý Hiền chợt vỗ vai cậu: " Quen thì không nhưng mình biết có một học sinh trường mình đó. Nghe nói chị ấy theo đuổi thầy thể dục dữ lắm. Tên Thẩm An thì phải. "
" Ồ! " Vậy là đúng người rồi, "Lúc nãy gặp, tớ có thấy cô ấy có hình xăm trên cổ tay. Tớ tưởng trường mình cấm học sinh xăm trổ? " Lưu Tịnh Yến thắc mắc.
" Đúng là trường có cấm! Nhưng vẫn có vài người xăm. " Lý Hiền khoác tay, thấy vẻ mặt suy tư của cậu, cô giải thích: " Thì chỉ cần xăm ở mấy chỗ kín kín che được là ok rồi! Cơ mà xăm ở cổ tay thì ...hơi lộ liễu đó. "
Lưu Tịnh Yến thở dài: " Vậy chắc không phải đâu ha! Có thể tớ nhìn nhầm--
" Không nhầm đâu! Là tôi đó! " Thẩm An không biết đã đi theo từ lúc nào. Cô ở cuối hàng , nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện thì chỉ biết phụt cười. Mấy đứa này ngây thơ thật đấy!!
Cả bọn đứng hình vì bất ngờ!
Cô không kìm được mà phun ra: " Hahahahaha!! Gặp nhau mấy lần rồi mà đầu óc mấy đứa cứ bị sao ấy nhỉ? " Vừa nói, Thẩm An vừa choàng tay qua vai Lưu Tịnh Yến. Trong khi Lý Hiền còn đang chưa hiểu chuyện gì thì Lý Hòa Viên đã tiến đến, nhưng không phải để giải cứu cậu mà là....
Mỗi người choàng một bên ????
Bản thân Lưu Tịnh Yến cũng khá cao, nhưng khi đi chung với hai con người này: một sinh viên khoa thể dục, một học sinh trong đội bóng rổ. Đứng cạnh hai con người này đã làm cậu lu mờ lắm rồi.
Mắc gì còn kẹp cậu vào giữa thế hả ??
Lưu Tinh Yến bất lực thoát khỏi vòng bao vây rồi qua chất vấn: " Sao chị lại đi theo tụi tôi? "
Thẩm An khúc khích nhún vai, cô cười:" Gì chứ? Cho đi chung đi! Chị đây cũng không muốn đi một mình đâu à! "
" Không! Chị tự đi chơi đi! Không cho vô chơi ké // Em đi chung cũng được! "
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc. Lưu Tịnh Yến cau mày bất mãn trừng Lý Hòa Viên. Miệng mấp máy chửi đồ đầu đất làm Lý Hòa Viên ngu ngơ chả hiểu gì bị tổn thương sâu sắc." Thêm người thì càng đông càng vui chứ sao ?
Ủa ai làm gì bạn mà bạn chửi?!??!
Lưu Tịnh Yến:"......"
Lý Hiền từ phía sau lại chêm thêm một câu:" Hí hí! Chị đi chơi một mình hả? Vậy đi chung với tụi em cho vui nha chị!! " .Cô hí hửng trò chuyện .
Chết! Cái đám này bị tẩy não hết rồi!! Sợ có ngày bị vạ lây, Lưu Tịnh Yến quyết định sẽ đi cách xa bọn họ ra một chút! Như thế chắc không sao đâu ha!
Điểm đến tiếp theo là thủy cung, nằm ở một nơi khí hậu mát mẻ và tràn đầy hơi thở của đại dương. Nơi mọi người đến là thủy cung Sea World. Đúng như cái tên, nó mang lại cảm giác như chìm đắm trong thế giới đại dương bao la.
Một đường hầm dài nổi bật với cấu trúc vòm. Từ chân tường hai bên đến đỉnh đường hầm là một lớp kính dày trong suốt, lúc này thủy cung đã tắt gần hết đèn. Trong không gian rộng lớn, màu sắc của biển cả xuôi theo dòng nước, đưa theo từng đàn cá nhẹ trôi trước mắt Lưu Tịnh Yến. Màu xanh đậm đà mang từng tia lấp lánh đáp xuống trên mặt đất, và cả trên người cậu, tạo thành từng vệt xanh sẫm loang lổ , chuyển động.
Tựa như đứng dưới một cái máy chiếu. Tựa như một cái gương. ( =))))) )
Cậu có thể thấy từng đàn cá bơi lướt qua, bọt nước theo sau cũng trắng xóa theo động tác quẫy đuôi. Để lại một mảng mờ mịt, nhòe đi trong bong bóng. Nhưng rồi lại hiện lên rõ ràng, như phát hiện ra ánh nhìn chằm chằm của Lưu Tịnh Yến, con cá bơi từ từ lại rồi lượn lờ trước mặt cậu.
Ánh mắt cậu chăm chú đảo theo từng chuyển động nhỏ của con cá.Nó bơi một vòng rồi rời đi, sau đó lại có thêm hai con khác bơi qua cậu.
Từ khi vài thủy cung, cậu và bọn Lý Hiền đã rẽ làm hai hướng khác nhau.
Cô chọn cùng anh trai và Thẩm An qua khu có đèn để chụp ảnh, còn cậu sẽ qua bên bật ít đèn.
Dù lúc đầu cậu có hơi sợ khi đi một mình, nhưng ngẫm lại, vì đi một mình nên không quá gây sự chú ý. Thế thì mới ngắm cá thỏa thích được chứ!
Trong vô thức. Cậu đã cười ngô nghê không biết bao nhiêu lần mỗi khi đàn cá bơi qua, hoặc khi vài con đua nhau tạo bong bóng nước. Thật thú vị! Cảm giác như có thể ngắm nhìn nơi này mãi không chán vậy!