( Từ chap này sẽ đổi xưng hô giữa Lý Hiền với Lưu Tịnh Yến xíu nha mn. Xưng mình - cậu /...... với bạn bè nha. Tại lúc đầu t định cho 2 mẻ nói chiện với nhau kiểu mày - tao cho gần gũi mà riết rồi đến lúc nói chiện với kẻ thù thì ko có sức đe dọa tí nào í. Kiểu gọi quen mồm chứ hổng thấy mang tính sát thương cho lắm ☺)
Phong Cầm bị hàng ngàn ánh mắt đổ dồn vào nhìn: " ....."
Quay đầu lại thấy anh em Lý Hòa Viên đang trừng mình: "....."
Tao lỡ tay thôi được chưa!!!!!!
Mọi người bị tiếng động bất ngờ gây sự chú ý, vậy mà Lưu Tịnh Yến lại chẳng có động thái tò mò gì, cậu vẫn quay lưng lại ngồi xem phim.
Điều này khiến hắn hiểu lầm cậu đang coi thường mình.
Bị mọi người nhìn chằm chằm cũng đã xấu hổ lắm rồi, vậy mà tên mình ghét lại còn quay lưng khinh thường, cười đểu mình thì quả thực rất đáng ghét.
Hắn vò vò gấu áo, lòng bàn tay ươn ướt một tầng mồ hôi. Nhưng rất nhanh, khoảnh khắc xấu hổ ấy đã bị đánh tan khi nhạc phim bắt đầu xuất hiện trở lại.
Mọi người bắt đầu tập trung vào từng chuyển động của nhân vật trên màn ảnh cùng những giây phút hồi hộp, kịch tính. Hoàn toàn lãng quên chuyện bất ngờ trước đó.
Cả khán phòng lại tiếp tục chìm đắm trong khung cảnh hành động mãn nhãn. Âm thanh khen ngợi, ồ lên từ các phía. Ai cũng bị cuốn vào từng pha hành động kịch tính, nguy hiểm. Cả Lưu Tịnh Yến cũng vậy.
Cậu tròn mắt, mải mê " Ồ ồ ồ ồ..... !!" đến nỗi quai hàm há ra từ lúc nào không hay, nhìn như sắp rớt cả nước miếng ra ngoài.
Thậm chí còn chăm chú đến nỗi Lý Hiền lay gọi cậu mấy lần cũng không rời mắt được, phải huých cùi chỏ vô eo cậu thì cơn đau mới khiến Lưu Tịnh Yến quay đầu nhìn sang.
Lưu Tịnh Yến ngơ ngác ôm eo, hỏi:" Làm sao vậy? "
Lý Hiền ghé tai nói gì đó với anh trai rồi quay sang Lưu Tịnh Yến. Cô nhỏ giọng :" Tụi mình ra kia một lát, cậu ở lại đây đừng có gây sự với ai, nghe không? "
" Mọi người đi đâu thế? Phim đang hay mà? "
" Ừm.. thì, đi vệ sinh, một lát thôi ! "
" Vậy mau đi đi! Để bỏng ngô lại mình ăn hộ cho! "
Lý Hiền: "....."
Lý Hiền vẫn không yên tâm, dặn dò thêm vài câu nữa:" Cậu nhớ đấy! Ai chọc ghẹo gì thì cứ mặc kệ người ta, tuyệt đối không gây sự! Nhớ chưa? " Rồi mới an tâm dời đi.
Là bạn thân của Lưu Tịnh Yến, cô đương nhiên biết việc cậu tình nguyện bị bắt nạt. Vậy nên, khi nghe tin cậu thật lòng muốn tránh xa đám kia để sống bình yên hết năm cấp ba , Lý Hiền vô cùng đồng tình. Cô ủng hộ quyết định sáng suốt của Lưu Tịnh Yến và gắng sức giúp đỡ cậu hòa nhập với mọi người.
Cậu ta còn chưa hạnh phúc đủ trong hai tháng kìa. Vậy mà chưa gì đã có vài người muốn lôi kéo cậu ta lại cuộc sống trước kia rồi.
Thân là người nhận tour dẫn dắt Lưu Tịnh Yến đến thế giới chúng bạn hòa đồng khi không có bọn kia. Cô phải chịu trách nhiệm bảo vệ và ngăn cản cậu quay về như trước.
Không biết lúc nãy cậu có nghe thấy hay không? Nghe được đoạn nào? Thì cô vẫn phải tách xa cậu và bọn ml này mới được.
Không thể nhân nhượng!
Công sức này không thể đổ sông đổ bể được!!!
Lý Hiền cùng anh trai hẹn Phong Cầm ra ngoài nói chuyện. Suốt đường đi, hắn cũng chột dạ, biết ý mà theo sau. Nhưng ngẫm lại, vì Lưu Tịnh Yến mà mình bị nhắm vào, hắn càng cảm thấy mình vô tội.
" Tao đéo sai! Là thằng Lưu Tịnh Yến có lỗi với tao. " - Vừa đặt mông xuống ghế ở sảnh chờ, hắn đã mở miệng.
Thấy hai người im lặng, càng được nước lấn tới, bắt đầu than vãn: " Ây da! Nếu không phải thằng đó đang yên đang lành lại tránh mặt anh Nhậm, sáng nay lại còn bày đặt cãi tay đôi với ảnh, thì tao cũng đâu bị vạ lây nó mà ăn đánh đâu! "
" Mấy người nói thử xem, này có phải là gây thù chuốc oán rồi để người khác gánh hộ không? Má nó! Đúng thật là chỉ biết cắn chủ! "
Lý Hiền trừng đỏ mắt: " Cậu im đi ! "
Phong Cầm kɧıêυ ҡɧí©ɧ: " Sao ? Tao nói sai à? "
" Cậu không sai! Nhưng đây là hậu quả cậu tự chuốc lấy! " Lý Hòa Viên vừa lên tiếng, hắn liền đen mặt. Anh nói tiếp: " Ngay từ đầu cậu đã lôi kéo rồi lợi dụng thằng bé để vào nhóm Huấn Giang, tôi nói không sai chứ ! "
Phong Cầm há hốc mồm, sao anh ta lại biết, hắn cười gượng: "Đó là cậu ta cầu xin em! Chẳng phải cậu ta thích Vũ Du Triều sao? Vũ Du Triều là bạn thân anh Nhậm, em làm thế chẳng phải giúp nó một bước lên mây à? "
Lý Hòa Viên vẫn thái độ ôn nhu, hòa nhã. Anh nhâm nhi tách trà, nói chuyện bằng lí lẽ: " Cậu và nó không thân không quen, cậu hoàn toàn có thể phớt lờ lời thỉnh cầu của nó cơ mà ? "
" Oh Sh*t ! Tại nó chứ ? " Phong Cầm tức giận đập ghế, tay nắm thành quyền, trút bực dọc vào tấm nệm : " Bộ anh tưởng em sống chết muốn vào nhóm của anh Nhậm chỉ đơn giản vì thích thôi sao? Em muốn được bảo kê đó !!!! Còn Lưu Tịnh Yến, nó là tự nguyện muốn vào, là tự nguyện làm chân sai vặt, tự nguyện bị bắt nạt anh hiểu không ? "