Sao Cốt Truyện Lại Thay Đổi Nữa Rồi?

Chương 10

Gieo quá nhiều hi vọng để rồi đổi lấy một sự thất vọng tột cùng. Lưu Tịnh Yến không muốn chấp nhận, nhưng sự thật vẫn rõ ràng hiện ra trước mặt.

Trong đầu văng vẳng lời nói của bạn thân Lý Hiền, cậu ngẫm lại cuộc trò chuyện đã đưa cậu vào ngõ cụt niềm tin.

"Mày đừng chờ nữa, cậu ta sẽ không đến đâu. "

" Không phải! Hiền Hiền, mày không được nói như vậy! Tao tin anh ấy chắc chắn sẽ đến mà. "

" Hầy~ ! Tao cũng muốn tin lời nói dối của mày lắm..... nhưng mà mày nhìn đi, đã hơn 2 tiếng rồi đấy! Cả trường ai cũng đều biết việc này rồi, chẳng lẽ cậu ta lại không? "

Lý Hiền vô cùng bực mình vì sự cố chấp này, nhưng cô cũng vô cùng tôn trọng quyết định của cậu. Dù điều đó có ngu xuẩn đến mức nào chăng nữa.

" Có lẽ anh ấy gặp phải vấn đề gì đó, là chuyện quan trọng cần làm gấp chăng? Hay là anh ấy...xảy ra tai nạn gì rồi? "

Lưu Tịnh Yến hốt hoảng đứng bật dậy, túm lấy áo khoác mượn của Lý Hiền rồi định chạy đi tìm Vũ Du Triều thì bị cô cản lại. Nhức nhức cái đầu ghê ta, cô ấn cậu ngồi lại ghế rồi bất lực lên giọng quở trách:

" Lưu Tịnh Yến !!! Cha nội của tôi ơi! Mày ngu bẩm sinh hay ngu có đào tạo vậy. Hắn ta sẽ không đến tìm mày đâu! Không - bao - giờ !

" Bây giờ đối tượng cần an ủi lo lắng là mày chứ không phải hắn đâu. Dựa vào cái gì chứ! Mày thì đang bị người ta bắt nạt ở đây, vậy mà hắn thản nhiên hưởng lạc cùng chủ nhiệm khối, thật sự bỉ ổi quá mà! !!!! "

Xổ một tràng dài, cô còn lấy clip đã quay lén được đưa cho cậu xem.Lưu Tịnh Yến tay run run đỡ lấy, chiếc điện thoại tựa như nặng ngàn cân khi đặt trên tay cậu. Ngay khoảnh khắn hai người trong video ôm lấy nhau và nằm ra bàn, cậu còn muốn đổ tội do phòng tối mà bênh vực Vũ Du Triều. Nhưng khi nghe âm thanh rêи ɾỉ gầm gừ của hai người hòa quyện với nhau, trái tim cậu như bị bóp nghẹt.

" Đúng là giọng anh ấy rồi! "

Bình thường thì Lưu Tịnh Yến sẽ rất vui vì hắn không sao, còn bây giờ, cảm giác bị lừa dối gần như khiến cậu muốn xông đến chất vấn hắn ngay. Cậu im lặng trả điện thoại cho Lý Hiền rồi lẳng lặng đeo cặp sách tan học.

Trên đường về nhà bị vô số ánh mắt bủa vây, cậu càng đau lòng hơn. Những người từng là bạn tốt của nhau hồi đầu năm học, đến khi bị bắt nạt thì lại ngoảnh mặt làm ngơ tựa không quen biết, một số còn bịa chuyện nói xấu, quay lưng.

Lưu Tịnh Yến đã từng, và đang là nạn nhân của bạo lực học đường. Cậu đã từng rất khổ sở, muốn kết thúc cuộc đời nhưng đến lúc định buông tay, hắn đã đến bên an ủi, chìa tay ra kéo cậu lên khỏi vũng bùn dù tay mình sẽ bị bẩn, hắn cho cậu lí do để sống tiếp, hắn lạnh nhạt, coi cậu như kẻ sai vặt để giúp cậu học tính nhẫn nại, kiên trì.

Cậu đã từng vì một người mà làm tất cả, thay đổi suy nghĩ, lối sống và toàn bộ những thứ khác để làm hài lòng hắn. Cứ nghĩ hắn đối xử như thế là muốn tốt cho mình......

...Nhưng....hình như cậu nhầm rồi.....Tất cả đều có mục đích của nó cả....

Lưu Tịnh Yến hạ thấp mi mắt, che đi vẻ buồn rầu khổ sở, cậu nhìn đoạn đường phủ đầy ánh đèn vàng ấm áp. Trước kia, trên đoạn đường luôn đầy ắp hình ảnh hai chàng thiếu niên mặc đồng phục trắng. Vũ Du Triều đút tay vào túi quần đi trước, cậu vác cặp sách của hắn lóc cóc theo sau. Vốn là trang ký ức đẹp đẽ nhất , giờ đã mỏng manh đến nỗi gió thổi bay đi.

Gió đập từng cơn se lạnh vào mặt, như đập tan đi ảo tưởng và hi vọng của cậu, lại một lần nữa - Lưu Tịnh Yến về nhà một mình.

****************************************

Lê bước chân nặng trĩu về nhà, cậu không thèm cởi giày , mà ngã vật lên giường suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Không được, cậu muốn làm rõ mọi chuyện. Cậu phải hỏi hắn cho ra lẽ mới được,

Nhưng lấy tư cách gì mà hỏi đây ?

Bàn tay lướt đến một dãy số trên điện thoại rồi lại thả ra, do dự mãi mới bấm gọi. Màn hình chuyển sang tông xanh lá, hiển thị cuộc gọi đang chờ bắt máy, mà đầu dây bên kia, chính chủ đang bận đẩy xe bò với nữ giáo viên cũng bắt máy một cách gắt ghỏng.

| Cái l*n gì? Tao đang bận |

" Không có gì! Mình chỉ muốn hỏi cậu đang làm gì thế? " Lưu Tịnh Yến nắm chặt tay, giọng run run , hỏi.

| Không liên quan đến mày! Tốt nhất bây giờ đừng làm phiền tao! Bố mày phải giải đề!!! |

" Hôm nay cậu có-----"

| Tút tút---|

Lưu Tịnh Yến đặt điện thoại xuống, hắn nói dối cậu, nhưng cậu cũng không đủ can đảm để hỏi hắn. Lời muốn nói lại kẹt giữa họng một cách vô vọng trong tiếng " tút--- " ngân dài .