Lưu Tịnh Yến bắt lấy cái tay đang che mắt mình và giật ra, bực mình: " Cậu làm cái quái gì thế hả ?"
Phương Hiểu Nhược nhíu mày khó hiểu, hắn là đang giúp cậu thoát khỏi trạng thái suy nghĩ đờ đẫn đó đấy. Cậu không cảm ơn thì thôi còn mắng hắn nữa chứ. " Tự dưng nổi cáu cái gì? Tôi đang giúp cậu đấy! Cậu có biết lúc nãy cậu thẫn thờ ngồi đó lẩm bẩm làm tôi sợ thế nào không hả? Hại người ta nổi hết cả da gà da vịt rồi nè."
Hắn nói xong còn chìa ra cánh tay nổi cục, run lẩy bẩy của mình. Lưu Tịnh Yến thấy vậy cũng câm nín không biết nói gì. Vừa nãy cậu thể hiện rõ ra ngoài như vậy luôn hả?
" Vậy tôi phải cảm ơn cậu rồi! Nhưng tôi và cậu cũng đâu quá thân quen? Tại sao lại làm vậy? " Cậu gắng hạ giọng, bình tĩnh lại.
Phương Hiểu Nhược vẫn thản nhiên đùa cợt: " Chỉ cảm ơn thôi sao? Có hơi qua loa nhỉ ? "
Lưu Tịnh Yến xoa xoa mi tâm, nhức đầu hỏi: " Cậu muốn gì? "
" Ừm....Cũng không có gì khó..." Nói rồi , hắn chộp lấy tay cậu và ấn nhẹ lên ngực, mỉm cười: " Thấy tôi thế nào? Có muốn thử không với tôi không? "
" H..Hả? Ý cậu là sao? "
" Tôi nói là tôi có hứng thú với cậu, và tôi muốn " lăn giường " với cậu, ngay tại đây! "
Lòng bàn tay chạm vào cơ ngực rắn chắc, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm và tiếng tim đập một cách rõ rệt , nhưng đọng lại trên gương mặt giờ đây chỉ còn sự hoảng sợ. Lưu Tịnh Yến vội hất tay hắn ra, buột miệng văng tục: " Cái đ*o gì vậy? Tên khốn này."
"Sao thế? Nghiện còn ngại ? Cậu dễ thương thật đó~ " Hắn thích thú nghiêng đầu còn cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn.
" Ầy!! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ, cậu cũng thích cơ thể tôi còn gì? Đừng tưởng tôi không biết cậu đã đỏ mặt tía tai khi đυ.ng vào cơ bụng của tôi nha. " . Hắn liếʍ môi, ra vẻ nhìn thấu sự đời mà chỉ trích cậu. Sau đó lại dùng giọng điệu như ban ơn mà nói: " Tôi nhìn trúng cậu rồi, cũng khá thú vị đó. Chi bằng chúng ta~~~ngay tại đây"
Phương Hiểu Nhược chậm rãi nhả từng câu từng chữ, hai tiếng " chúng ta " hắn cũng ngân dài ra. Đáy mắt hiện lên tia tò mò thích thú muốn chinh phục con mồi trước mắt. Một " nụ cười bỉ ổi " trên gương mặt hoa sứ. Sao hắn có thể nói ra những lời đó mà không cảm thấy xấu hổ được thế? Thật sự ghê tởm.
Lưu Tịnh Yến hoảng sợ thật rồi, cậu vội vàng đứng dậy trong tư thế loạng choạng như sắp ngã do ngồi quá lâu, một tay vịn lên giá treo trên tường, một tay gắng hết sức hất tay hắn ra.Tức giận, kinh sợ người trước mặt, Lưu Tịnh Yến trừng mắt, quát: " Cút ngay! Đồ biếи ŧɦái! Anh điên rồi! "
Phương Hiểu Nhược không nghe lọt tai, hắn thấy cậu định rời đi liền vòng ra sau, hai tay đan vào nhau ôm trọn eo cậu, có thể ẩm ướt áp sát sau lưng. Da thịt và áo như dính vào nhau, mặc cậu giãy giụa, hắn gục đầu lên vai cậu thủ thỉ: " Baby...Đừng bỏ anh mừ! Đi đâu vậy??? "
" Tránh xa tao ra! Thằng bệnh hoạn. Ai mày cũng ngủ được hay sao chứ? Đi tìm người khác mà chơi đi, tao phải tránh xa thằng đầu có vấn đề như mày." Lưu Tịnh Yến gằn từng chữ rồi đẩy mạnh hắn ra , chửi hắn bệnh hoạn, kì thị hắn thích đàn ông, thành công chọc hắn đen mặt.
" Này! Mày nói thế là có ý gì? Mày kì thị cái gì hả? Còn nữa, mày nói ai bệnh hoạn có cấn đề cơ? Mày biết tao là ai không hả? " Hắn hung hăng muốn xem người chống lưng của cậu là ai mà có thể ngạo mạn như vậy.
" Tao không cần biết! Nếu mày còn dám làm phiền tao nữa thì tao sẽ nói lại với Vũ ca đó. Mày chết chắc!!"
" Vũ ca? Vũ Du Triều? "
" Đúng! Anh ấy sẽ đấm mày ra bã nếu mày còn tiếp tục làm phiền tao! "
Như ngộ ra điều gì đó, Phương Hiểu Nhược ồ lên một tiếng rồi mỉa mai: " À!! Thì ra mày là tên chó sai vặt trung thành mà thằng Vũ Du Triều hay nhắc đến. Cái gì mà Yến ý nhỉ ? Nói chung cũng biết cậy chủ phết đấy! Nhưng hắn không thích mày đâu ! Có lẽ giờ này hắn đang chơi với chục bé trong khách sạn rồi. "
Giờ đây , đổi lại mặt Lưu Tịnh Yến đen lại thấy rõ, cậu bừng bừng sát khí, giơ tay lên tát một cái thật mạnh bên gò má trái của hắn: " Mày đừng vu oan giá họa. Vũ ca không phải người như thế! "
Phương Hiểu Nhược bị đánh đến ngẩn người ra. Từ trước đến nay hắn được bọc trong một cái kén ăn toàn đầy tiện nghi làm bằng tiền, vì gia thế hiển hách, quyền lực. Cả người thân cũng chưa bao giờ dám đυ.ng tới hắn. Cái danh đích tôn hiển nhiên dọn dẹp khá nhiều rắc rối cho hắn. Vậy mà hôm nay hắn lại bị con chó sai vặt của một tên ất ơ nắm đầu khu căng tin cho ăn một bạt tai. Điều này làm hắn chính thức ghi hận cậu.
Hắn buông lời thách thức: " Mày đã dám đánh tao thì chắc chắn đã chuẩn bị cho số phận sau này của mày rồi nhỉ? "
" Bây giờ tao với mày đánh cược đi. Nếu tao và mày đánh nhau, thì mọi người và Vũ ca của mày sẽ đứng về phía ai? Mày dám cá không? "
Trong lòng cậu vô thức bất an, nhưng vẫn nhất quyết cược với hắn để giữ mặt mũi, cậu tin Vũ ca sẽ về phe cậu mà.
Nghe được câu trả lời của cậu, Phương Hiểu Nhược chỉ biết mỉa mai cười vì suy nghĩ ngây thơ của cậu. Nói rồi , hắn kéo Lưu Tịnh Yến ngã vào lòng mình rồi hô lớn:
" Aaaaaaaaa!!! Có ai không ??? "
" Làm ơn cứu với! Có biếи ŧɦái ở đây!! "
Giọng hắn khá to, người đi ngang qua đều có thể nghe thấy. Bên trên hành lang có hai nữ sinh đang đi lấy đề , họ nghe tiếng kêu cứu rồi lập tức gọi thêm học sinh tông cửa xông vào. Lưu Tịnh Yến bị hắn ôm chặt lấy, hai tay cấu véo gì hắn vũng không buông.Nhưng ngay lúc cửa bị phá vỡ, hắn đột ngột buông tay khiến cậu chao đảo lao vào lòng hắn. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Lưu Tịnh Yến cản không kịp.
Tất cả học sinh ở đó, chứng kiến toàn bộ cảnh này và lấy điện thoại quay lại, rồi vô vàn câu chuyện được truyền tai nhau về sự việc lần này. Cậu từ bao giờ đã trở thành đối tượng bị chỉ trích" có giải thích cũng không ai nghe, có đúng cũng không ai tin "
Mà người cậu mong chờ nhất, mong chờ anh sẽ tin mình, sẽ đứng ra bảo vệ mình - người cậu ngóng trông nhất, lại biệt tăm trong phòng giáo vụ cùng chủ nhiệm khối ân ái.