Lưu Tịnh Yến giật mình, nhìn chằm chằm Lâm Tuấn Việt rồi không đùa nữa mà ngồi ngoan, hỏi: " Sao thế? " .
Lâm Tuấn Việt lia mắt nhìn cậu, rồi chau mày nhìn xuống, cậu cũng ngó theo.
"Đm gì đây??? " Lưu Tịnh Yến hốt hoảng, chỗ mình đăt tay từ bao giờ đã phồng lên, cứng ngắc. Vật thể dài đang nóng dần dưới bàn tay Lưu Tịnh Yến.
Cậu khó tin: " Anh...."
Lâm Tuấn Việt ho khan: " Khoan! Không ph --- "
Chưa để anh trình bày hết, Lưu Tịnh Yến cướp lời: " Á à! Tôi méc thầy hiệu trưởng anh mang trộm nước ngọt lên lớp học nhaaaaa!!! Lại còn là chai to nữa cơ há . "
" Không! Không phải! Cậu nghe tôi nói nốt đã. " Lâm Tuấn Việt đỏ mặt, khua tay múa chân.
Thấy mình đã đắc thắng. Lưu Tịnh Yến vênh mặt tụt xuống khỏi người anh, cậu nhanh taynhặt cặp sách rồi chạy một mạch vào khu lớp học, bỏ xa Lâm Tuấn Việt vẫn còn ngơ ngác nhìn theo.
Trước khi rời đi cậu còn quay mặt lại, nhe răng lè lưỡi cười nhạo anh, thành công chọc tức Lâm Tuấn Việt.
____________________________
Lâm Tịnh Yến nhanh chân chạy vào một WC nam. Cậu thở phào một hơi. Quả nhiên! ! ! Cho dù có ở thời nào, có làm gì thì việc" đi học đúng giờ" - tưởng dễ dàng - nhưng lại khó thực hành đến như vậy. Bảo sao học sinh luôn coi việc trốn học là một bộ môn nghệ thuật yêu cầu nhiều cách thức, lý do, dũng cảm và trí thông minh cùng diện xuất như lật bánh tráng.
Và một trong những cách cậu đang dùng - đó là trốn trong nhà vệ sinh rồi vác cặp vô lớp ngồi vào tiết sau.
Cũng một phần lý do vì cậu vừa đối mặt với Lâm Tuấn Việt.
Cái gì nói cũng đã nói, nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng thử rồi... Ngay cả cậu khi nghĩ lại còn đang đỏ mặt muốn khóc.
Thật lòng mong Lâm Tuấn Việt đừng mở mồm bép xép chuyện vừa rồi! ! !
Không ổn! Không được! Không được! Tại sao cậu lại để chuyện này vào trong mắt chứ. Đây không giống tác phong thường ngày của cậu.
Lưu Tịnh Yến ổn định cảm xúc, vỗ vỗ mặt mình, lẩm bẩm tự tẩy não vài câu rồi ngước mắt đối diện với gương. Đột nhiên cậu khưng lại....
Tấm gương trong, sạch sẽ phản chiếu từng đường nét khuôn mặt nhăn nhó của Lưu Tịnh Yến, giọt mồ hôi hột đọng trên trán càng được thể hiện chi tiết không cấu hình mờ. Cơ mà, nhích chút về phía sau cậu. Một chàng thanh niên đầu nhuộm hai thứ tóc, quần áo mặc toàn nhãn hiệu nổi tiếng, đôi mắt màu hạt dẻ khẽ chớp vài cái, lông mày nhíu lại, chăm chăm nhìn màn hình điện thoại trong tay,
Đẹp thì đẹp thật. Cơ mà tạo hình bỏng mắt chói lòa này thấy quen quen thế nào á !
Chẳng phải là nam chính -- chơi bời nghiện ngập hút chích, công tử bột từng có tiền sử tiếp xúc với vô vàn" nàng tiên nâu " -- Nhậm Huấn Giang đây sao ?
Dường như ánh mắt đánh giá phán xét của Lưu Tịnh Yến quá mạnh mẽ, khiến Nhậm Huấn Giang đặc biệt không chú ý lại ngẩng đầu lên nhìn.
Nhậm Huấn Giang cao mét tám lăm, không cao hơn Lưu Tịnh Yến là bao. Nhưng khi mặt đối mặt với anh, áp lực tâm lý và cảm giác run rẩy dần được thể hiện ra. Bầu không khí xung quanh như cô đọng lại, lạnh giá, như thể giây sau sẽ hóa băng tuyết ngay lập tức. Chỉ mấp máy môi thôi cũng khó chứ nói gì đến việc mở lời.
Trước đây, Lưu Tịnh Yến chỉ từng cười ngặt nghẽo khi nghe miêu tả về tổng tài hay thiếu gia trong truyện, thiếu điều viết bốn chữ" chém gió, lộn xào " lên mặt. Nhưng bây giờ khi mặt đối mặt trực tiếp với nhân vật mình từng chê bai, khinh khẩy trước đây. Cậu không ngừng giác ngộ những bài học kinh nghiệm quý giá, thì ra đây là loại áp lực muốn là có thể ám sát người trong tiểu thuyết.
Huhuhuhuhu sao ông trời bất công thế? Tôi không chịu đâu!!! Mắc gì băng tuổi nhau mà cậu ta thở câu nào lạnh lùng, cấm dục câu ấy. Còn tôi thở cái gì thì cái đó không cần mặt, trực tiếp vứt bay liêm sỉ vậy?? Hơn nữa, phong thái và khí thế người ta thì cứ dồn dập như vũ bão. Còn tôi sao thê thảm như cái bao cát di động này vậy chứ hả ! ! !