Hoắc Đình chưa từng cảm thấy nói chuyện với một người lại khó khăn đến thế. Khi bước ra khỏi căn phòng bên cạnh, anh thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa nhà mình, và một mùi hương trầm nồng nàn xộc vào mũi. Trước bàn thờ, cây nhang vẫn đang cháy, ánh lửa đỏ rực.
Hoắc Đình tựa vào bàn thờ, lẩm bẩm: “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà lại có thể gây ra chuyện thế này. Mẹ, mẹ nói xem, có ai mà là đàn ông con trai lớn xác, đi thuê nhà lại bị người ta lừa như vậy? Còn cô ả A Cần kia đúng là quá thất đức.”
Nhắc đến Giang Phương Liêm, Hoắc Đình liền liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng tối đen kịt, không có dấu hiệu ai đang ở phòng khách.
Anh lấy chứng minh thư ra, ngắm nghía một lúc.
"Giang Phương Liêm, người tỉnh bên cạnh, thành phố XX, huyện XX. Không biết chứng minh thư này có phải thật hay không."
Mấy ngày sau đó, ban ngày cậu không ở nhà, nhưng cứ mỗi lần Hoắc Đình ra ngoài, anh lại gặp Giang Phương Liêm, lúc ở chợ nông sản, lúc ở trung tâm thương mại, thậm chí cả ở những tòa nhà bỏ hoang.
Một lần, Hoắc Đình còn cố tình đi thuyền mua bánh ngọt cho bố, nhưng lại tình cờ thấy Giang Phương Liêm trên thuyền. Cậu vẫn y như cũ, thấy Hoắc Đình là né tránh. Nếu không phải vì buổi tối cậu ngoan ngoãn trở về nhà, Hoắc Đình đã tưởng cậu trốn chạy.
Hoắc Đình không thể hiểu nổi, cậu ta suốt ngày lang thang trên đường, không đi tìm một công việc đàng hoàng thì lấy gì mà trả tiền thuê nhà? Hoắc Đình cũng mềm lòng nhất thời, chứ ai lại giúp một kẻ lười biếng như thế?
Không ngờ Hoắc Đình đã nhầm. Vài ngày sau, một buổi tối, anh vừa đóng cửa tiệm và trở về nhà. Vừa bước vào, chưa kịp cởi giày thì đã nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, trước mặt anh là Giang Phương Liêm.
"Có chuyện gì?" Hoắc Đình hỏi.
Giang Phương Liêm đợi cả đêm chỉ để gặp Hoắc Đình. Cậu lóng ngóng bám vào khung cửa, tay lục lọi trong túi quần, nói chuyện lắp bắp: “Anh Hoắc, tôi... có thể... trả trước... một phần được không?”
Hoắc Đình nhìn thấy Giang Phương Liêm móc ra một nắm tiền lẻ nhàu nhĩ, vài tờ còn rơi xuống đất.
"Tôi chỉ còn... có bấy nhiêu thôi..."
Giang Phương Liêm vội vàng nhặt tiền lên, luống cuống giải thích: “Nhưng… số còn lại, tôi sẽ trả đủ.”
Thú thật, ngay cả khi Hoắc Đình thu tiền trà ở tiệm, anh cũng chưa từng thấy ai trả tiền bằng những đồng lẻ như vậy. Anh nhíu mày, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Giang Phương Liêm, cơn giận lại bùng lên không ngừng. Mấy đồng lẻ cậu ta mang tới không biết còn lấy từ đâu ra.
“Cậu cố tình làm tôi tức phải không?”
Hoắc Đình đút tay vào túi quần, không có ý định nhận tiền, nhưng giọng lại vang to: “Cậu đã thấy ai trả tiền nhà bằng tiền lẻ chưa?”
Giang Phương Liêm giật mình, tay cầm tiền run rẩy, mấy tờ tiền lại rơi xuống đất. Cậu vội cúi xuống nhặt lên, cẩn thận vuốt phẳng những chỗ nhăn, rồi tiếp tục lắp bắp: “Tôi... bây giờ chỉ có thế... dùng hết là hết. Tôi... đưa trước cho anh."