Thập Niên 90: Hướng Dương

Chương 12

Cánh cửa sắt bên ngoài bị đập ầm ầm, nắm tay Giang Phương Liêm siết chặt, ngồi ở phòng khách không nhúc nhích, không biết vì sao, rõ ràng anh chưa từng nghe qua giọng nói của người đàn ông bên cạnh, nhưng trong tiềm thức anh, có thể nghĩ đến người gõ cửa, chỉ có hàng xóm bên cạnh.

Gõ cửa càng lúc càng dồn dập, giọng điệu của người đàn ông cũng dần dần trở nên không kiên nhẫn, vừa nghĩ tới người đàn ông vừa mới ở dưới lầu cùng bọn côn đồ uống rượu, trong cổ họng Giang Phương Liêm đang không ngừng co quắp.

Anh đã từng chứng kiến người say rượu phát điên, anh thật sợ tên hàng xóm cũng sẽ động thủ với anh...

Nhưng anh cũng biết, nhìn trận chiến này, hôm nay nếu không mở cửa, người kia sẽ không từ bỏ. Anh chỉ có thể cố lấy dũng khí đi về phía cửa.

Hoắc Đình đang muốn lấy chìa khóa ra mở cửa thì cửa gỗ bên trong mở hé ra, ánh sáng tranh nhau chen ra bên ngoài, Hắn nhịn không được đưa tay ngăn cản ánh sáng.

"Gõ nửa ngày cũng không chịu mở cửa đúng không?" Giọng Hoắc Đình không được tốt, vừa nói tất cả đều là mùi rượu, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mùi rượu trong miệng có chút nặng. Hắn nhìn người nơm nớp lo sợ trong cửa, luôn cảm thấy người đàn ông này không trị được A Cần.

"A Cần đâu? Bảo cô ta tự ra ngoài."

Người đàn ông trón ở sau cửa, chỉ lộ ra một cái đầu, ánh mắt cũng không chịu cùng Hoắc Đình, ngay cả lễ phép cơ bản cũng không làm được, còn cách cửa sắt cùng người nói chuyện, anh ta hoảng sợ lắc đầu, dường như không nghe Hoắc Đình nói gì.

Hôm nay tâm trạng Hoắc Đình vốn không tốt, người đàn ông xem như đυ.ng vào họng súng, hắn đấm một quyền vào cửa sắt: "Lắc đầu cái gì?"

Cửa sắt lung lay sắp đổ, rỉ sắt cũng đang tuôn rơi xuống, người đàn ông lúc này mới lắp ba lắp bắp mở miệng: "Cô ấy... Cô ấy đã sớm... dọn đi rồi..."

Giọng nam nhân như muỗi kêu, nếu không phải hai người đứng gần thì Hoắc Đình cũng chưa chắc có thể nghe rõ lời anh ta. Nhưng cho dù là nghe rõ ràng, Hoắc Đình cũng không hiểu lắm, cái gì gọi là dọn đi?

"Cô ấy dọn đi rồi?"

Hoắc Đình chỉ vào người đàn ông: "Vậy con mẹ nó sao anh còn ở lại đây?"

Từ trước đến nay chỉ nghe nói qua trả phòng thuê bỏ lại đồ dùng trong nhà không cần, còn chưa nghe nói qua bỏ lại đàn ông.

Người đàn ông trả lời một đằng: "Cô ấy... dọn đi rồi, tôi mới... tới..."

Một loại cảm giác vô lực tự nhiên sinh ra, Hoắc Đình mơ hồ có thể cảm giác được, hắn cùng tên này nói không phải cùng một chuyện, lại không biết bắt đầu từ đâu, trong lòng cân nhắc, trên tay liền không có chừng mực nắm lấy tay nắm cửa sắt dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hình xăm trên cánh tay trở nên dữ tợn.

Cổ người đàn ông căng thẳng, thử dò xét muốn đóng cửa bên trong lại, vừa mới có động tĩnh, Hoắc Đình hắng giọng quát: "Con ghệ của anh đi rồi, anh không đi cùng, mẹ nó anh còn ở lại chỗ tôi làm gì!?"

Không ngờ nghe lời ngon ngọt của A Cần lại còn phải chịu đựng thiếu tiền nhà một tháng nữa sao?