Xuyên Về Thập Niên 60: Giới Giải Trí Hồng Kông

Chương 17

Nộp đơn xong, Lục Mạn Quân từ văn phòng đi ra, giúp người điền đơn phỏng chừng cũng có thể kiếm tiền. Đi ra cửa vừa nhìn, phát hiện cách đó không xa có một cửa sổ nhỏ, trên cửa kính dán một tờ giấy, viết "Điền hộ đơn". Cô nghĩ đến, người khác cũng nghĩ đến.

Sáng sớm hôm sau, Lục Mạn Quân lại đến chỗ cũ chuẩn bị kiếm tiền, tìm bà chủ lấy bàn.

Bà chủ nói: "Tôi còn tưởng cháu không trở lại chứ."

Lục Mạn Quân chỉ cười, mở sạp ra.

Muốn tránh khỏi cuộc chiến giá cả, biện pháp tốt nhất là kinh doanh dị hóa. Nếu như không phải sản phẩm đồng chất, vậy có thể kéo dài chênh lệch giá cả.

Cô làm lại bảng giá, dùng bút đen viết lên giấy đỏ: "Giải hộ bài tập, bắt đầu từ tám hào. Cùng ngày giao bài." Suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Đọc thư, mười xu".

Tiền tiêu của học sinh gần đây bình thường, tám hào vẫn có thể trả nổi. Học sinh trường quý tộc cũng thường xuyên mua điểm tâm ở đây. Độ khó của đề mục tương ứng tăng lên, giá cả tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên. Không chỉ có lưu lượng người trong tiệm bánh bao lớn, bên cạnh còn có cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt đồ chơi. Vừa đến giờ tan học, quả thực là chen chúc mà đến.

Đây chính là chỗ cô và chú Mập kéo ra chênh lệch, chú Mập dù có năng lực thế nào, cũng không làm được Toán Lý Hóa, không làm được Lịch Sử, Địa Lý. Cho dù có làm, cũng không nhanh bằng cô. Năm đó cô từ trong biển đề thi đại học một đường chém gϊếŧ mà ra. Cho dù cô không biết làm, trong không gian của cô còn có giáo trình.

Lúc viết câu đọc thư kia một xu, cô đều cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, có chút ý tứ bức chú béo lên đường cùng. Chỉ cần cô viết một xu, dù sao ông ta cũng không thể tăng giá.

Nhưng là ai bảo ông ta ngày hôm qua ép bức cô?

Hôm nay là thứ tư, chính là ngày đi học. Ngay từ đầu một khách hàng cũng không có, thỉnh thoảng đến mấy người đọc thư. Đợi đến nghỉ trưa, không ít học sinh liền chạy tới mua bánh bao vừng, thuận tiện đi sang phòng bên cạnh mua văn phòng phẩm.

Trong đó một cái mặc đồng phục trắng học sinh ăn kem côn đi ngang qua, hướng bên này nhìn thoáng qua: "A, giải hộ bài tập?"

Lục Mạn Quân nhìn dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi của cậu, đoán chừng là một học sinh trung học: "Đúng, cậu lấy ra xem."

Học sinh đánh giá cô, như là mới mười hai tuổi: "Bài tập trung tam cô cũng biết?"

"Trung tam" có nghĩa là cấp ba trong nước.