Xuyên Về Thập Niên 60: Giới Giải Trí Hồng Kông

Chương 7

Lục Mạn Quân và Lục Viễn vội vàng gọi một tiếng “Dượng”.

Cô nghĩ rằng tuy sắc mặt của dượng không được tốt lắm nhưng câu nói này có lẽ có nghĩa là ông đã đồng ý để họ ở lại.

Dì nghe vậy vội quay lại, khoanh tay trừng mắt nhìn ông: “Ông không đuổi chúng ra ngoài sao? Không phải ông nói muốn ly hôn với tôi sao?”

Ông dượng lo lắng vòng tay qua vai dì: "Này, không phải là em không biết tính tình của anh! Anh chỉ nói có vậy thôi! Anh thực sự làm sao có thể không quan tâm được."

"Hừ! Cũng còn lương tâm!" Dì hài lòng, thoải mái nhìn túi tre.

"Thêm đồ ăn gì? Hôm nay có tiền lắm sao?"

“Xá xíu chỗ anh Vinh.”

Dược đi lấy, mở ra cho dì xem: “Em thích không?”

Thấy dượng nhường một bước, dì gần như tức giận, nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu không có tiền thì tôi còn một ít…”

Dượng xua tay nói: "Không cần đâu, anh sẽ nghĩ biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp."

Sau đó quay sang Lục Mạn Quân nói: "Đi kêu anh họ của cháu ra đây. Dượng sẽ dọn bàn cho bữa tối."

Trái tim treo lơ lửng bấy lâu nay của Lữ Mạn Quân đã lắng xuống. Họ có một nơi để ở. Dù không muốn dựa dẫm vào người khác nhưng ở Hồng Kông những năm 60, cô không thể nghĩ ra cách nào an toàn hơn.

Cô không khỏi nhìn lại em trai mình, có lẽ đứa trẻ này cũng không hiểu những lời này nguy hiểm đến mức nào. Em trai thọc tay vào đĩa điện thoại, mỉm cười nhìn nó quay vòng vòng. Cậu nhóc cũng không quên kéo tay áo cô: “Hì hì.”

Cô vừa cười vừa thở dài khi nhìn nó. Đúng là tuổi trẻ không biết thế nào là buồn.

Cô không biết cô có thể ở đây bao nhiêu ngày!

Một ngày nào đó dượng hết tiền, cả hai chị em đều ra ngoài.

Lục Mạn Quân được lệnh gõ cửa phòng Trần Kha: “Anh họ, đến giờ ăn tối rồi!”

Cửa mở ra, Lục Mạn Quân nhìn cậu ta ăn mặc như thế, suýt chút nữa cười ra nước mắt.

Cô nhìn thấy Trần Kha đang dựa khuỷu tay vào khung cửa, nghiêng người theo tư thế mà cậu ta cho là rất phong cách.

Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa, một chiếc quần màu xanh và một chiếc đầu gà trống được vuốt từ sáp tóc.

Vui thế! Nó trông giống như phiên bản những năm 60 của vùng rìa thành thị - nông thôn không chính thống.

"Trần Kha!" Dì hét lên, cầm lấy khăn lông lao tới: "Lại mặc như thế này! Không ra bộ dạng gì! Thay ra đi!"

Sau tất cả những ồn ào, cuối cùng cô cũng có thể ngồi xuống và thưởng thức một bữa ăn ngon.

Bữa tối gồm có súp rau, thịt lợn nướng, cá hấp và cơm trắng.

“Đây là gạo trắng xuất xứ ở Tân Giới.” Dì ân cần gắp thức ăn cho cô.

“Ăn nhiều vào, xem hai đứa gầy quá này.”

Lục Viễn chật vật dùng đũa, bưng bát đưa cơm vào miệng. Cậu nhóc đã không ăn đủ no suốt hai năm qua, chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon như vậy, cười đến mức muốn lồi mắt ra.