Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tự Tay Xé Kịch Bản Thế Thân

Chương 11

Bí mật cất giữ trong lòng bị phơi bày, vẻ mặt Lang Kỳ Hoa đột nhiên thay đổi.

Giản Kim Triệu nhìn thấu nhưng cũng lười nói: "Hợp đồng ký xong rồi, tôi đi trước đây, sau này có việc gì thì liên hệ với trợ lý của tôi."

"..."

Lang Kỳ Hoa nhìn bóng lưng Giản Kim Triệu rời đi một cách dứt khoát, siết chặt ngón tay đang cầm điếu thuốc.

Trong mắt trưởng bối và người ngoài, bọn họ là "trúc mã" từ bé nhưng thực tế không phải vậy—

Cho tới nay, Giản Kim Triệu luôn là đối tượng được mọi người khen ngợi, từ học tập xuất sắc đến tốt nghiệp trường danh giá, từ sở thích đến đoạt giải quốc gia, từ người mới đến diễn viên xuất sắc nhất, hoàn hảo trong mọi mặt.

Dù Lang Kỳ Hoa bằng tuổi có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng bị tụt lại phía sau. Dần dần hắn xuất hiện sự không cam lòng.

Hắn không muốn vĩnh viễn đi sau lưng, hắn muốn vượt qua Giản Kim Triệu, để đối phương nhìn được bóng lưng hắn rồi nếm trải cảm giác bị lụt tại phía sau!

Lang Kỳ Hoa không để ai biết tới sự ghen tị này. Ngược lại khi nghe nói Giản Kim Triệu sắp thành lập công ty, hắn quyết định chọn cách tiếp tục làm thân—

Trở thành đối tác nghe có vẻ tốt hơn là trở thành đối thủ cạnh tranh "thất bại".

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ trở thành "quản lý cấp cao" không thể thiếu trong công ty, như vậy Giản Kim Triệu cũng phải cho hắn chút thể diện.

Lang Kỳ Hoa biết suy nghĩ của mình rất mâu thuẫn, cho nên hắn chỉ có thể che giấu ngày này qua ngày khác, không ngờ Giản Kim Triệu lại phát hiện ra!

"—Xèo."

Tàn thuốc làm bỏng đầu ngón tay, Lang Kỳ Hoa chợt tỉnh táo lại.

Hắn rũ mắt, xoa xoa vết đỏ trên đầu ngón tay, tự giễu: "Đây tính là gì?"

Trong mắt Giản Kim Triệu, "quản lý cấp cao" mà hắn quan tâm cũng chỉ là một vị trí có thể từ bỏ bất cứ lúc nào?

Hắn đã âm thầm cố gắng lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải đứng nhìn người kia rời đi!

...

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Dần dần tấm biển Giải trí K cũng bị ngăn cách khỏi tầm mắt Giản Kim Triệu. Kể từ bây giờ, anh hoàn toàn cắt đứt quan hệ với công ty này.

Giản Kim Triệu chủ động bấm số Quý Gia, chưa đến ba giây đối phương đã bắt máy.

"Kim Triệu, chuyện bên đó cậu giải quyết xong chưa? Không gặp rắc rối gì chứ?"

Giản Kim Triệu mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm: "Không có, Gia tỷ, bên chị thế nào rồi?"

Quý Gia trả lời: "Mọi chuyện đều ổn, các thủ tục của công ty mới đã được gửi đến các bộ phận liên quan, khoảng chừng thứ sáu sẽ hoàn tất đăng ký."

"Chị sẽ nhanh chóng tìm nhân sự mới. Trước mắt cố gắng giấu tin cậu rời Giải trí K đã? Đợi đến khi thành lập công ty mới xong rồi công bố?"

Dù sao Giản Kim Triệu cũng là người của công chúng, tin tức sớm muộn cũng bị lộ ra, cần phải có phương án đối phó trước.

Giản Kim Triệu đồng ý: "Được, Gia tỷ vất vả rồi."

Quý Gia cười kẽ: "Chuyện này có gì mà vất vả? Tiện đây chị có chuyện muốn bàn với cậu."

"Vâng?"

"Về nghệ sĩ của công ty."

Ban đầu cả hai tính công ty mới sẽ tập trung vào "đầu tư dự án điện ảnh & truyền hình" và "huấn luyện nghệ sĩ". Việc trước giao cho Giản Kim Triệu chịu trách nhiệm, việc sau để cho người có kinh nghiệm, Quý Gia phụ trách.

"Bây giờ các công ty muốn đứng vững nhất định không thể thiếu nghệ sĩ của riêng mình. Kim Triệu, mặc dù có danh ảnh đế nhưng nếu cậu lui về sau lâu nhất định không phát huy được hiệu quả."

Quý Gia tôn trọng mong muốn của Giản Kim Triệu, cũng không ép anh hoạt động tích cực trước màn ảnh vì sự phát triển của công ty mới.

Hơn nữa, công ty không thể phát triển lâu dài nếu chỉ dựa vào danh tiếng của một nghệ sĩ.

"Ngoài việc thuyết phục các diễn viên đã nổi tiếng gia nhập, công ty chắc chắn cần phải tìm kiếm người mới."

Nói trắng ra là thay vì tìm những người đã có kinh nghiệm trong giới giải trí lại khó quản lý ra, không bằng tìm người mới như tờ giấy trắng, vừa có thể bồi dưỡng vừa dễ quản lý.

Giản Kim Triệu hiểu ý: "Ý chị là, chúng ta cần tìm một hạt giống mới?"

Quý Gia không phủ nhận.

Công ty mới và con người mới nên bổ trợ cho nhau.

Nếu có thể đem người vô danh trở nên nổi tiếng, chắc chắn công ty sẽ được nhiều hơn mất.

Cô dừng một chút, nói thêm: "Đương nhiên, thời buổi bây giờ tìm kiếm những người như vậy rất khó, trong số hàng nghìn người chỉ có một người xuất hiện. Người đẹp chưa chắc đã có thực lực, có thực lực chưa chắc đã có vận may."

Trong giới giải trí, tiểu bạo dựa vào năng lực, đại bạo dựa vào may mắn.

"..."

Quý Gia tiếp tục giải thích: "Chị định liên hệ với các trường biểu diễn, cố gắng ký hợp đồng với một nhóm người mới có trình độ tốt, cậu nghĩ sao?"

Nghe lời Quý Gia nói, trong đầu Giản Kim Triệu xuất hiện một hình dáng.

Có nhan sắc? Có thực lực? Có may mắn?

Hàng nghìn người mới xuất hiện một người?

Bên tai vang lên tiếng Quý Gia: "Kim Triệu, cậu có đang nghe không?"

Đúng lúc cửa thang máy mở ra.

Ánh nắng bên ngoài tràn vào, nóng đến mức tưởng chừng có thể tan chảy hết sương mù.

Giản Kim Triệu không chút do dự bước ra, nắm chắc suy nghĩ nói: "Gia tỷ, bên này em có một người thích hợp."