Ông Trùm Thần Bí VS Bảo Bối Đánh Cắp Trái Tim

Chương 50: Tiếng gầm nhẹ, âm thanh quái dị lúc nửa đêm

Hàn Dũng cúp máy, bây giờ có đuổi theo cũng không đuổi kịp chiếc xe kia.

Tiêu Mộng Hàn trầm mặc, ánh mắt một mực nhìn theo chiếc xe việt dã rời đi, chiếc xe đó là trùng hợp hay là vì anh mà đến?

Wellins thấy Lương Hà Viễn đột nhiên lái xe rời đi thì vô cùng ngạc nhiên. Anh ta tò mò hỏi, câu trả lời của Lương Hà Viễn dành cho Wellins là bọn họ đã bị Tiêu Mộng Hàn phát hiện.

Lương Hà Viễn châm một điếu thuốc, chậm rãi hút. Tâm tư của Tiêu Mộng Hàn vô cùng kín đáo, đến tận bây giờ mà Lương Hà Viễn vẫn sợ hãi ánh mắt của Tiêu Mộng Hàn vào ban đêm.

Những người đã từng nhìn thấy Tiêu Mộng Hàn như thế thì không có mấy người không sợ. Chiếc xe việt dã mà Lương Hà Viễn vừa lái lập tức lao xuống sông rồi chìm nghỉm.

Wellins nhìn thấy chiếc xe việt dã dìm trong làn nước thì trái tim đập thình thịch, trong tay anh ta chỉ còn laptop và những đồ dùng cá nhân của bọn họ.

Lương Hà Viễn lẩm bẩm một mình: “Làm như thế này mới mong tránh được sự điều tra của anh ta.”

Mãi đến khi mặt nước yên tĩnh trở lại thì Lương Hà Viễn mới xoay người rời đi.

“Tiến sĩ Lương, anh cảm thấy Tiêu Mộng Hàn có điều tra được ra không?”

“Tôi nhìn thấy anh ta lớn lên, nhưng tôi chưa bao giờ hiểu rõ anh ta. Người bình thường làm gì có ai có đầu óc tinh chuẩn như vậy, chỉ trong vòng vài năm có thể sáng lập ra được một đế quốc Thương nghiệp. Wellins, công ty của Tiêu Mộng Hàn không dựa vào một chút tài sản nào của nhà họ Tiêu.”

Đây mới là điều Lương Hà Viễn kiêng kỵ nhất, chứng tỏ chỗ này là một mối quan hệ rất phức tạp.

Tiêu Mộng Hàn vừa trở về thì bắt đầu lại từ đầu, Hàn Dũng và Lương Hà Viễn liên lạc ngắt quãng, thế nên Lương Hà Viễn cũng biết khá rõ ràng.

Lương Hà Viễn nhận điện thoại của Hàn Dũng, Hàn Dũng trong điện thoại muốn mời Lương Hà Viễn và Wellins ăn cơm, Lương Hà Viễn sảng khoái đồng ý, đồng thời còn tiếp nhận sự sắp xếp của Hàn Dũng, đi du lịch đến các thành phố khác nhau, cũng chấp nhận phí thanh toán.

Đêm đen như mực, Mặc Tiểu Nhiễm mất ngủ, điện thoại di động của cô vẫn đang tắt nguồn.

Cô đặt điện thoại dưới gối đầu, rất nhiều lần ngón tay vuốt ve màn hình đều muốn mở lên, nhưng nghĩ đến chuyện không có sạc pin thì đành thôi. Cô nhắm mắt lại, cố gắng đếm cừu.

Một tiếng gầm nhẹ quái dị từ nơi nào đó vang lên. Mặc Tiểu Nhiễm lập tức mở mắt ra. Âm thanh đó là gì? Tay cô vô thức nắm chặt lấy chăn, vừa rồi là?

Gào, lại một tiếng gầm nữa vang lên, trái tim Mặc Tiểu Nhiễm đập hoảng loạn, cả người cứng ngắc nằm trong chăn.

Trên hành lang truyền đến tiếng sột soạt, giống như có thứ gì đó đang di chuyển, tiếng gầm gừ bị đè nén trở nên rõ ràng hơn ở ngoài cửa.

Trái tim Mặc Tiểu Nhiễm như nhảy lên đến tận cổ. Trong biệt thự này chỉ có cô và Tiêu Mộng Hàn, lúc này Tiêu Mặc Nhiễm mới tỉnh táo lại sau mấy ngày hoảng hốt tinh thần.

Bóng đen ngoài cửa dừng lại trước cửa phòng cô. Ánh đèn ngoài hành lang phản chiếu một cái bóng mờ màu đen ngay trước cửa phòng, bóng đen đó giống như đang lưu luyến, không hề rời đi.

Mãi cho đến tận bình minh, ánh sáng chiếu xuyên qua rèm cửa tiến vào căn phòng, Mặc Tiểu Nhiễm mới phát hiện không biết mình đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Ngoài cửa lúc này cũng rất yên tĩnh, cô không nhìn thấy bên ngoài có gì.

Mặc Tiểu Nhiễm khống chế nỗi sợ hãi của mình đi xuống giường, cầm lấy chiếc đèn bàn trên đầu giường, chậm rãi mở cửa ra.

Ngoài cửa vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ thứ gì cả. Mặc Tiểu Nhiễm đi tới hành lang, giây tiếp theo cô lập tức sững sờ.

Một bóng người đang ngồi ở hành lang, đưa lưng về phía phòng cô, thân thể co rụt lại. Người đó chính là Tiêu Mộng Hàn, lúc này anh giống như một đứa trẻ bị trừng phạt, cứ ngủ như vậy.

Hai tay anh ôm lấy chân, mái tóc dài màu bạc rủ xuống, khiến cô không nhìn rõ mặt của anh.

Mặc Tiểu Nhiễm đang định đánh thức Tiêu Mộng Hàn thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô. Cô vội vàng chạy vào phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ ra.

Dương Tử Doanh mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ đứng cạnh xe bên ngoài biệt thự, lúc này đang ngửa đầu lên ngoắc tay với Mặc Tiểu Nhiễm.

Dương Tử Doanh thấy một mình Mặc Tiểu Nhiễm đi ra mở cửa, hơn nữa vừa nhìn là biết vừa mới ngủ dậy, mặt trời đã lên cao rồi, bà vô cùng vui vẻ, không biết có phải hai người đã ngủ chung với nhau không. Dương Tử Doanh dò hỏi: “Tiểu Nhiễm, Mộng Hàn đâu?”

“Anh ấy đang ngủ.”

Mặc Tiểu Nhiễm trực tiếp trả lời, sau đó đưa Dương Tử Doanh vào phòng khách.

Dương Tử Doanh tự giác dừng lại trong phòng khách, sau đó đưa một chiếc hộp đựng lễ phục cho Mặc Tiểu Nhiễm.

“Dì tới thông báo cho các con, buổi tối hôm nay dì đã đặt mấy bàn rồi, nếu như Mộng Hàn có thời gian thì cùng nhau tới. Dì cũng mang quần áo đặt trước của con đến đây, buổi tối mặc bộ này.”

“Đúng rồi, lần trước bởi vì nhất thời có việc nên dì sửa lại ngày, hôm nay cũng là một ngày hoàng đạo. Tiểu Nhiễm, dì nhận định con là con gái nuôi của dì rồi.”

Mặc Tiểu Nhiễm cứ tưởng Dương Tử Doanh đã từ bỏ ý định này rồi, cô cũng hoàn toàn quên mấy chuyện đó. Lúc này nhìn thấy hộp quà, cô mới ý thức được mình không thể trì hoãn thêm được nữa.

“Dì ơi, thực ra con...”

“Mẹ, mẹ nhận Tiểu Nhiễm làm con gái nuôi không phải chỉ bủn xỉn như vậy chứ?’ Giọng nói của Tiêu Mộng Hàn từ trên lầu vang lên, sau đó bước từng bước đi xuống.

Anh đã thay một chiếc quần tây và áo sơ mi màu xanh đậm, cổ áo không cài hai nút, vừa cao quý vừa xen chút lười biếng nho nhã.

Đây là lần đầu tiên Mặc Tiểu Nhiễm nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Mộng Hàn, mấy ngày trước cô còn nhìn anh như một người đàn ông rất bình thường, rất phổ thông.

Lúc này, bởi vì Dương Tử Doanh xuất hiện, Mặc Tiểu Nhiễm lập tức ý thức được sự chênh lệch, trong lòng càng chống đối chuyện làm con gái nuôi của Dương Tử Doanh.

Tiêu Mộng Hàn bước từng bước xuống cầu thang, đôi mắt đen như mực thu hết mọi biến hóa trên mặt Mặc Tiểu Nhiễm vào mắt.

Anh biết cô không muốn làm con gái nuôi, thực ra anh cũng không muốn, tất cả đều là chủ ý của mẹ anh.

Dương Tử Doanh trừng mắt nhìn con trai mình, ánh mắt lại lướt qua mái tóc bạc trắng của con trai mình thì lập tức nghẹn ngào. Bà và chồng còn chưa có tóc bạc, thế mà con trai lại bạc trắng cả mái đầu.

“Tiểu Nhiễm, tôi đói rồi.” Tiêu Mộng Hàn quay đầu, nói với Mặc Tiểu Nhiễm.

Anh cần phải nói chuyện tử tế với mẹ. Nếu như chỉ là bạc trắng mái đầu mà không phải đau đớn khổ sở biến thành một “chính mình” khác trong bóng tối thì anh đồng ý.

Mặc Tiểu Nhiễm vội vàng đặt hộp quà lên ghế sô pha, nói: “Tôi đi nấu cơm.” Cô cũng nhìn ra được Dương Tử Doanh vừa mới nhìn thấy Tiêu Mộng Hàn thì tâm tình lập tức kích động.

“Con bé là một cô gái tốt, mẹ không yên lòng, sợ con bé biết con...” Dương Tử Doanh nuốt những lời còn lại xuống, thở dài một hơi. Sợ là không có cô gái nào biết tình huống của con trai bà như vậy mà vẫn còn ở bên con trai bà.

Tiêu Mộng Hàn cười, sau khi anh từ nước ngoài trở về thì cũng trở nên xa cách với cha mẹ. Lúc này, nhìn thấy Dương Tử Doanh khó chịu như thế, trong lòng anh cũng luống cuống, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào để an ủi mẹ mình.

“Mẹ, cứ thuận theo tự nhiên là được.”

“Nhưng mẹ có thể nhìn ra được là con thích con bé. Con đã lớn như vậy, lại một mực ở nước ngoài. Mặc dù mẹ không ở bên cạnh con nhưng mẹ cũng hiểu con trai của mình, con sẽ không dễ dàng thích một cô gái.” Dương Tử Doanh hổ thẹn với con trai mình, sẵn sàng móc tim mình ra. Chỉ cần con trai bà có thể sống cuộc sống của người bình thường thì bà có thể đồng ý làm bất cứ chuyện gì.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nhà họ Tiêu phong quang vô hạn, nhưng có thực sự như vậy hay không thì chỉ những người trong cuộc như bọn họ mới biết. Mấy năm nay, bọn họ chưa từng được sống một cách bình thường, chưa từng được ăn một bữa cơm đoàn viên.

Ông cụ Tiêu là một người bình thường thì nhìn vô cùng nghiêm khắc, nhưng lại có đôi khi sẽ đứng ngẩn người bên đường nhìn cuộc sống mỹ mãn của những gia đình khác. Ông có con trai, có cháu trai, nhưng lại không có cách nào hưởng thụ sinh hoạt tuổi già có con cháu sum vầy.

Trong phòng khách trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, Tiêu Mộng Hàn đưa cho Dương Tử Doanh một tờ khăn giấy, nhẹ giọng nói: “Mẹ, cô ấy và những người phụ nữ khác không giống nhau.”

Cô đã là người phụ nữ của anh, anh là người đàn ông đầu tiên của cô.

Tiêu Mộng Hàn không nói ra những lời này, nhưng mỗi lần nghĩ đến thì trong lòng anh đều tràn đầy cảm giác thỏa mãn và yên tâm. Hiện giờ anh vẫn chưa có cách nào cho Mặc Tiểu Nhiễm một thân phận công khai, nhưng anh nguyện ý chờ đợi tới lúc thời cơ chín muồi thì sẽ cầu hôn cô.