Dương Tử Doanh đi theo đến cửa, nhìn Tiêu Nhạc Lâm lái xe trở Tiêu Chấn Hải đang ngồi ghế sau rời đi.
Họ không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào, cơ thể của Dương Tử Doanh bị trượt xuống.
“Bà chủ, bà chủ?” Vệ sĩ Tiểu Vương lập tức chạy tới đỡ Dương Tử Doanh dậy.
"Tôi không sao! Tư lệnh ngài ấy?"
“Tư lệnh muốn ra ngoài đi dạo, chúng tôi không cần đi theo.” Đây là lần đầu tiên Tiểu Vương gặp phải tình huống như vậy, vẻ mặt của tư lệnh ủ rũ, Tiểu Vương cũng không dám hỏi nhiều.
Dương Tử Doanh mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, bà ta cười với Tiểu Vương, vội vàng đi về phòng điện thoại cho Tiêu Mộng Hàn.
Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai trả lời.
Dương Tử Doanh vội vàng gọi đi gọi lại, sau đó tìm ra số điện thoại của Hàn Dũng để gọi, nhưng đầu dây bên kia báo bận, bà ấy gọi rất nhiều cuộc nhưng không kết nối được.
Cảm giác không hay triệt để đánh bại Dương Tử Doanh, cắn chặt khóe môi, rốt cuộc ông nội có hành hung cháu trai mình hay không?
Dương Tử Doanh đứng dậy đi đến trước gương trang điểm, hiện ra trong gương là một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt được giữ gìn cẩn thận, thân hình vẫn chưa phát tương, đeo trên cổ là chiếc vòng cổ ngọc trai với những viên ngọc trai to tròn.
Những thứ này có tác dụng gì, chúng không thể đổi lại cơ thể khỏe mạnh cho con trai bà.
Dương Tử Doanh đưa tay hất hết chai lọ trên bàn trang điểm xuống đất, điều bà ấy mong muốn là sức khỏe của con trai sống một cuộc sống bình thường, trưởng thành bình thường, cưới vợ sinh con.
Ở dưới tầng, tất cả người làm và vệ sĩ đang bận rộn đều giật mình sau khi nghe thấy tiếng động trên lầu, nhưng rất nhanh họ lại tiếp tục với công việc đang dở.
Từ trước đến nay, bà chủ đều dịu dàng đoan trang, chắc là làm đổ cái gì, người làm phụ trách chạy lên lầu gõ cửa hỏi Dương Tử Doanh có muốn thu dọn không?
"Không cần! Cô nghỉ ngơi một lát, các cô không cần gọi tôi ăn điểm tâm." Giọng điệu của Dương Tử Doanh rất bình tĩnh, bà ta kinh ngạc vì chính mình còn có thể nói ra những lời nói bình tĩnh như vậy?
Hàn Dũng ra ngoài mua bữa sáng, dọc đường mua đồ dùng vệ sinh cá nhân, quần áo cho mình và Mặc Tiểu Nhiễm.
Tiêu Mộng Hàn nhìn chiếc túi mà Hàn Dũng mang về, ánh mắt rơi vào chiếc váy của phụ nữ, nếu anh đoán không lầm, bên trong không chỉ có một chiếc áo khoác.
Nghĩ đến cảnh Hàn Dũng đứng trong cửa hàng tự mình chọn đồ cho Mặc Tiểu Nhiễm, Tiêu Mộng Hàn cảm thấy khó chịu, trong lòng như có gai.
Hàn Dũng chưa kịp thay quần áo thì điện thoại reo, là Linda, cô ấy đang ở đồn cảnh sát chờ Hàn Dũng đến bảo lãnh.
"Cô Linda, cô lại chuyện gì nữa?" Hàn Dũng ngủ gật, giây tiếp theo giọng nói của Linda bên trong điện thoại khiến anh ấy nhảy dựng lên.
"Tôi đang ở đồn cảnh sát."
"Cái gì? Làm sao cô ở đó? Rõ ràng tối hôm qua, tôi đưa cô đến khách sạn rồi ma?"
"Tôi không sao! Những người đội mũ mới làm sao ấy, mấy kẻ đó cắn thuốc, tôi không có, nhưng sau khi uống xong ly rượu đó tôi liền bị nhốt ở đây, bây giờ mới cho tôi gọi điện thoại." Linda rất khó chịu, thực sự không có gì, cô ấy không hiểu những người đó coi cô ấy như tội phạm.
Linda từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào hoặc chấp nhận bất kỳ cuộc thẩm vấn nào, vì vậy cô ấy đợi đến rạng sáng để gọi điện cho Hàn Dũng, cuối cùng cô ấy bảo Hàn Dũng đừng nói với Tiêu Mộng Hàn.
Hàn Dũng tức giận bước ra khỏi cửa, khi anh ấy đi ngang qua cửa phòng ngủ thì lo lắng nhìn.
Mặc Tiểu Nhiễm đang ngủ say trên ghế sô pha bên cạnh giường, Tiêu Mộng Hàn nằm trên giường đọc tài liệu, dường như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Dũng, anh quay đầu nhìn Hàn Dũng đang cầm chìa khóa xe đầy nghi ngờ, âm thầm hỏi.
Hàn Dũng làm bộ vội vàng ra ngoài, sau đó lo lắng nhìn Mặc Tiểu Nhiễm.
Tiêu Mộng Hàn gật đầu, xua tay trấn an, anh sẽ chăm sóc Mặc Tiểu Nhiễm thật tốt.
Lưỡng lự một hồi, Hàn Dũng khởi động xe nhanh chóng rời đi.
Dọc đường những cuộc điện thoại của Linda như muốn lấy mạng anh ấy, dội gáo nước đắng vào người, tại sao lại đưa cho cô ấy cái bàn chải đánh răng hỏng để cô dùng, đưa cho cô ấy chiếc khăn lau bàn để lau mặt, cô ấy sẽ bị dị ứng.
Mí mắt của Hàn Dũng giật giật, anh thực sự muốn ném điện thoại ra khỏi xe.
Mặc Tiểu Nhiễm tỉnh giấc ngay khi Hàn Dũng khởi động xe, cô mở mắt ra, nhất thời không hiểu mình đang ở đâu, mà còn?
"Cô tỉnh rồi, dưới lầu có đồ ăn sáng Hàn Dũng đã mua."
"Ừm, Tiêu Mộng Hàn?"
“Gọi là anh Hàn.” Tiêu Mộng Hàn nhìn ánh mắt dần dần sáng tỏ của Mặc Tiểu Nhiễm, anh biết cô nhớ tới chuyện tối qua.
Trái tim treo lơ lửng của Tiêu Mộng Hàn từ từ rơi xuống, theo bản năng tránh đi tầm mắt của Mặc Tiểu Nhiễm, anh lo lắng cô sẽ nhớ ra điều gì, trong lòng anh mơ hồ có một tia mong đợi, cô vẫn nhớ tới chuyện đêm qua giữa anh và cô.
“Tôi đi rửa mặt.” Mặc Tiểu Nhiễm vừa đứng dậy, trước mặt đã xuất hiện một chiếc túi, cô nghi ngờ nhìn Tiêu Mộng Hàn.
"Đều mua cả rồi, dùng đi. Hàn Dũng có việc gấp phải ra ngoài, tôi sợ rằng hôm nay em phải chăm sóc một bệnh nhân phiền phức như tôi rồi." Tiêu Mộng Hàn đang nói chuyện với Mặc Tiểu Nhiễm nhưng ánh mắt của anh nhìn chiếc túi cô đang cầm.
Vừa rồi anh nhìn quần áo bên trong, đột nhiên rất mong chờ sự xuất hiện của Mặc Tiểu Nhiễm.
Mặc Tiểu Nhiễm cúi đầu, quần áo trên người cô đã mặc hai ngày rồi, cảm thấy khó chịu với nó, do dự một lúc rồi cầm lấy, sau này sẽ gửi lại tiền cho Tiêu Mộng Hàn.
Chiếc váy là một chiếc váy dài màu hoa oải hương với phần váy đung đưa đẹp mắt, tay áo hình lá sen đầy nữ tính.
Mặc Tiểu Nhiễm đi tắm, nhìn cái váy trong ba phút mới chậm rãi thay ra, buộc lại mái tóc ướt, nhất thời cô không thể tin được người phụ nữ trong gương chính là mình.
Với đôi mắt mùa thu trong sáng lúc này có chút mê mang, gương mặt mũm mĩm, đôi môi hồng hào, chiếc mũi nhỏ nhắn, đây không phải là Mặc Tiểu Nhiễm bình thường.
Mặc Tiểu Nhiễm đột nhiên có ý muốn đổi lại bộ quần áo cũ, vừa quay đầu lại, ánh mắt liền rơi vào bộ quần áo vừa cởi ra đã bị ngâm trong nước.
Giữa việc khỏa thân ra ngoài hoặc mặc váy bước ra ngoài thì Mặc Tiểu Nhiễm chọn vế sau.
Tiêu Mộng Hàn đang xem tài liệu, khi thấy Mặc Tiểu Nhiễm đi ra chỉ liếc nhanh một cái, sau đó tiếp tục xem tài liệu.
Mặc Tiểu Nhiễm dậm chân, cầm quần áo vừa mới giặt xong ra ban công phơi, điều cô không biết là một đôi mắt rực lửa đang nhìn theo cô bước ra ban công, sau đó cô không hề rời khỏi cửa ban công.
Thân thể Tiêu Mộng Hàn đã khôi phục rất nhiều, không còn yếu ớt như tối hôm qua, anh thật sự sợ một giây sau sẽ không còn là chính mình, sợ Mặc Tiểu Nhiễm sẽ kinh hãi.
Mặc Tiểu Nhiễm đói bụng, Hàn Dũng mua bánh bao hấp và sữa đậu nành, cô muốn ăn trong phòng ngủ nhưng Tiêu Mộng Hàn nhất quyết muốn xuống lầu ăn.
Anh ăn rất chậm, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, Mặc Tiểu Nhiễm đã ăn được ba cái còn anh vẫn ăn chưa hết một cái.
Tay Mặc Tiểu Nhiễm với tới chiếc bánh bao hấp thứ tư, nhưng không ngờ trên đĩa chỉ còn lại một chiếc.
Mặc Tiểu Nhiễm xấu hổ rút tay về, trong lòng lẩm bẩm: Hàn Dũng thật keo kiệt, bình thường mỗi bữa sáng cô phải ăn bốn năm cái.
Ngón tay thon dài đẩy cái đĩa đến trước mặt Mặc Tiểu Nhiễm, Tiêu Mộng Hàn bưng sữa đậu nành lên uống một ngụm, mùi vị có chút lạ, anh uống không quen.
Sau khi đặt cốc sữa đậu nành xuống, Tiêu Mộng Hàn đứng dậy thì một cơn chóng mặt ập đến khiến anh ngã ra khỏi ghế.
"Anh sao vậy? Anh muốn trở về phòng ngủ à?" Mặc Tiểu Nhiễm nhảy dựng lên.
Sắc mặt Tiêu Mộng Hàn trông rất tệ, Hàn Dũng không có ở đây, điều đầu tiên Mặc Tiểu Nhiễm nghĩ đến chính là gọi 120, Tiêu Mộng Hàn ngăn Mặc Tiểu Nhiễm lại: “Em pha cho tôi ly cà phê được không?”
“Cà phê! Được.” Mặc Tiểu Nhiễm vội vàng đi đun nước, cô vừa pha vừa nhìn Tiêu Mộng Hàn, sợ nếu như mình vừa quay đầu đi thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng Mặc Tiểu Nhiễm cũng không hiểu, cho dù là bị ngược đãi, cũng chỉ là vết sẹo lưu lại trên thân thể, hoặc là trong lòng vặn vẹo, ngược đãi gì mà lại khiến tóc anh dài ra nhiều như vậy chỉ sau một đêm?