Ông Trùm Thần Bí VS Bảo Bối Đánh Cắp Trái Tim

Chương 33: Vì cô mà đến

Trợ lý Lâm đuổi theo Mặc Tiểu Nhiễm, nhưng không đuổi kịp, không biết vì sao, trong lòng trợ lý Lâm cảm thấy trống rỗng.

Kỳ thực Mặc Tiểu Nhiễm và Tuyên Bằng thật sự rất xứng đôi, bọn họ cũng rất yêu nhau, trợ lý Lâm quay lại nhìn bệnh viện ngập trong ánh nắng, đột nhiên có một cảm giác lạnh lẽo không thể thốt ra, rất nhiều chuyện quỷ quái đều xảy ra trong căn bệnh viện này.

Sau khi rùng mình một cái, trợ lý Lâm dũng cảm bước vào, cả đời anh ấy chưa từng làm chuyện gì sai trái, cũng không sợ ma gõ cửa, trong lòng luôn niệm A Di Đà Phật.

Mặc Tiểu Nhiễm không biết mình nên đi đâu, cô ngồi trên xe taxi, mãi đến khi tài xế taxi hỏi cô đi đâu mấy lần cô mới chợt tỉnh lại.

Đi đâu? Mặc Tiểu Nhiễm báo địa chỉ tòa soạn, về công ty vậy, tiền trả taxi cô cũng không có, điện thoại di động cũng không mang theo, đột nhiên nhớ tới Vương Dĩ Linh đang nằm viện, đến tòa soạn ai sẽ trả tiền giùm cô?

Trong tòa soạn, giám đốc tỏ vẻ thân thiện cúi đầu trước một bóng người nào đó đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Để sếp Hàn đích thân đến đây đúng là có lỗi quá, anh gọi điện thoại, tôi lập tức đến ngay mà.”

Hàn Dũng ho nhẹ một tiếng, anh ấy lo lắng không khí trong phòng làm việc sẽ bị ô nhiễm, Hàn Dũng cũng không giỏi mấy chuyện cướp người, nhưng chuyện liên quan đến Mặc Tiểu Nhiễm, anh cũng nên bới một lần.

“Lần này tôi tới đây là vì Mặc Tiểu Nhiễm.”

“Mặc Tiểu Nhiễm? Cô ấy có làm chuyện gì khiến sếp Tiêu không hài lòng không, hay là tôi đổi người khác phỏng vấn, tòa soạn của tôi toàn là nhân tài.” Chủ nhiệm còn chưa nói xong, Hàn Dũng đã lập tức ngắt lời.

“Ông hiểu lầm rồi, sếp Tiêu đánh giá rất cao tài năng của cô Mặc, lần này cậu ấy đặc biệt bảo tôi tới để bàn với chủ nhiệm việc liên quan đến công việc của Mặc Tiểu Nhiễm.”

“Hả?” Sắc mặt chủ nhiệm lập tức hóa đá, là ý gì, muốn cướp người, tòa soạn báo của ông ta chỉ có Mặc Tiểu Nhiễm là trụ cột.

Hàn Dũng mỉm cười, tao nhã và dịu dàng: “Tổng giám đốc Tiêu rất yêu mến nhân tài.”

Mặc Tiểu Nhiễm bảo tài xế taxi đi theo cô vào tòa soạn của mình để lấy tiền, cô vừa đến tòa soạn, còn chưa kịp nói gì đã bị chủ nhiệm mời vào văn phòng.

Trong văn phòng, Hàn Dũng mỉm cười nhìn cô nói: “Tiểu Nhiễm, thật là trùng hợp.”

“Thật trùng hợp.” Mặc Tiểu Nhiễm mỉm cười, nhưng trong lòng lại đang lẩm bẩm, sao đi đâu cũng gặp anh ấy?

Hàn Dũng đọc được tiếng lẩm bẩm trong lòng của Mặc Tiểu Nhiễm, ho khan một tiếng, lấy điện thoại di động của Mặc Tiểu Nhiễm từ trong túi ra đưa cho Mặc Tiểu Nhiễm.

Mặt Mặc Tiểu Nhiễm ửng đỏ, cũng may không nói câu sau ra.

“Cứ quên trả lại cho cô, hình như là hết pin rồi.”

“Cảm ơn.” Hết pin rồi, có lẽ không cần nữa, mặc dù cô rất thích chiếc điện thoại này, nhưng chỉ vì để tiện liên lạc với Tuyên Bằng nên cô mới mua thôi.

Tuyên Bằng, nhắc đến khiến tim cô đau âm ỉ.

“Không cần cảm ơn, đúng rồi, Tiểu Nhiễm, tôi đến vì một chuyện khác.” Hàn Dũng vừa nói, thì thấy cửa văn phòng bị một người đàn ông lạ mặt hung hăng đẩy ra.

“Anh tìm ai?” Chủ nhiệm sắc mặt tối sầm, nhìn logo tài xế taxi trên quần áo của người đàn ông, đang định nổi giận thì Mặc Tiểu Nhiễm đã lên tiếng trước: “Thật ngại quá, giờ tôi trả tiền taxi đây.”

Còn chuyện chuyển công tác, Mặc Tiểu Nhiễm im lặng một lúc rồi đồng ý, cô ở lại đây quả thực không thích hợp, Vương Dĩ Linh cũng không cần cô giúp đỡ nữa.

Hàn Dũng cười lên vô cùng phong độ, trao đổi công việc với Mặc Tiểu Nhiễm xong mới rời đi.

Chủ nhiệm hoàn toàn không làm khó Mặc Tiểu Nhiễm, ông ta đã nghĩ ra ứng cử viên thay thế để phỏng vấn Tiêu Mộng Hàn, thóc đâu mà đãi gà rừng, tôi nay con điếm đó còn không cố gắng hết sức để lấy lòng ông ta.

Chủ nhiệm vừa nghĩ đến đã thấy hưng phấn, cuối ngày còn cho Mặc Tiểu Nhiễm thêm một tháng lương, Mặc Tiểu Nhiễm không muốn nhưng Hàn Dũng lại đút vào túi cho cô.

Mặc Tiểu Nhiễm cầm túi đựng toàn bộ đồ dùng trong văn phòng đi ra khỏi tòa soạn, quay đầu nhìn Hàn Dũng đang đi theo sau, nghi ngờ hỏi: “Anh còn việc gì nữa sao?”

“Đang đợi người nào đó được trả lương mời tôi đi ăn.”

“Đồ độc ác, sau này tôi phải tự lo cho mình rồi, anh còn qua bốc lột à.” Mặc Tiểu Nhiễm lầm bầm, nhưng vẫn mời Hàn Dũng: “Nói đi, muốn đi đâu ăn, tiền lương tôi ít ỏi, anh cũng thấy rồi đó, vừa rồi còn không có tiền trả taxi.”

Hàn Dũng cười ha ha, tiếng cười sảng khoái cắt ngang câu sau của Mặc Tiểu Nhiễm, anh ấy kéo Mặc Tiểu Nhiễm ra khỏi tòa soạn, lịch sự mở cửa xe bên ghế phụ cho cô: “Lên xe đi, yên tâm, tôi sẽ chừa lại cho cô mười đồng đi xe buýt.”

“Xấu xa.” Mặc Tiểu Nhiễm không hề khách sáo, nhưng cô thực sự muốn cảm ơn Hàn Dũng vì tối qua đã cứu cô.

Mặc Tiểu Nhiễm dường như đã nói hết những nhà hàng đắt nhất trong thành phố, nhưng Hàn Dũng chỉ lái xe mỉm cười không nói, thấy anh ấy càng lúc càng đi xa thành phố, Mặc Tiểu Nhiễm vẫn không hiểu anh rốt cuộc muốn ăn cái gì?

Xe dừng lại trước một sạp ăn ngoài trời gần ngoại thành, lúc này trời đã gần tối, ánh tà dương phủ đầy bãi cỏ trên con dốc phía sau quán ăn, Mặc Tiểu Nhiễm đột nhiên cảm thấy rất yên bình.

Hàn Dũng chống một tay trên cửa xe, cả người uể oải dựa vào thân xe nói: “Thích không? Trước đây lúc rảnh rỗi tôi thường đến đây ăn, nhưng họ chỉ mở vào buổi tối.”

Mặc Tiểu Nhiễm gật đầu, nhưng không nói, cô cảm thấy nói ra sẽ mạo phạm đến vẻ đẹp yên bình hiếm có trước mặt, cảm giác yên tĩnh bao trùm cơ thể, khiến cô cảm thấy cả người lâng lâng, cảm giác chưa uống rượu mà đã say trước rồi.

Ông chủ họ Trần, là một người đàn ông trung niên mập mạp, ông ấy chào hỏi Hàn Dũng một cách thân thiện, dường như chẳng có sự phân biệt giữa một người đang mặc chiếc tạp dề và một Hàn Dũng áo quần bảnh bao.

Ánh mắt ấm áp của ông ấy rơi vào người Mặc Tiểu Nhiễm, ông Trần không chút do dự hỏi Hàn Dũng: “Bạn gái à?”

Trái tim của Hàn Dũng đóng băng, như thể có một vết nứt, và một thứ bị mắc kẹt ở trong đó, anh ấy lắc đầu, a dua theo: “Con cá bị gϊếŧ, hôm nay cô ấy mời, ông Trần, có món gì mắc tiền cứ mang lên hết.”

Mặc Tiểu Nhiễm ngồi trên ghế, nặng nề nhấc chân, sau đó giẫm mạnh lên giày của Hàn Dũng.

Hàn Dũng đau đớn nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, Mặc Tiểu Nhiễm mỉm cười với anh ấy như không có chuyện gì.

Ông Trần nhìn sự tương tác giữa Hàn Dũng và Mặc Tiểu Nhiễm, mỉm cười như hiểu ý, đúng là một đôi oan gia, đoán chừng chuyện tốt sắp gần rồi, Hàn Dũng đến đây nhiều lần như thế, đây là lần đầu tiên anh ấy dẫn người khác theo, mà còn là một cô gái.

“Có ăn cay được không?” Ông Trần đặt một nồi lẩu đầu cá cay lên bàn, hỏi Mặc Tiểu Nhiễm: “Nếu không ăn được, tôi đổi cho các người lẩu uyên ương, cũng rất hợp với phong cảnh đấy.”

“Được.” Mặc Tiểu Nhiễm gật đầu, cay cũng tốt, ăn ít, thì cô đỡ tốn tiền.

Chẳng mấy chốc ông Trần bưng chén đĩa ra khắp một bàn, Mặc Tiểu Nhiễm nhìn mà đau lòng, chắc tốn ít nhất mười mấy tờ một trăm đồng.

Hàn Dũng nhìn bao quát biểu cảm của Mặc Tiểu Nhiễm, cúi đầu nhếch miệng cười, đúng là cô gái cái gì cũng thể hiện ra mặt.

Hàn Dũng không gọi rượu, rượu nho do ông Trần tự nấu rất ngon, không thêm bất kỳ phẩm màu nào, nhưng nó chỉ có sáu bảy độ, bình thường cũng không lấy ra để đãi khách, tuy nhiên, ông Trần luôn luôn hào phóng với Hàn Dũng.

“Ngon lắm.” Mặc Tiểu Nhiễm còn tưởng là nước nho, nhấp một ngụm, vị lạnh lạnh, chua chua ngọt ngọt, hai mắt Mặc Tiểu Nhiễm híp lại, có chút rụt rè.

Mặc Tiểu Nhiễm lại nhấp một ngụm, vị rất ngon, nhưng đắt! Hai mắt cô đột nhiên mở to, Mặc Tiểu Nhiễm nhớ mình đã từng phỏng vấn một số nhà hàng rất sành sỏi về rượu.

“Ngon thì uống thêm đi.” Hàn Dũng lại rót thêm cho cô.