Cô y tá tưởng cô ta lo lắng cho người đàn ông kia nên vội vàng an ủi: “Cô đừng lo lắng, vết thương của cậu ấy không nặng hơn cô, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Mặc Tiểu Nhiễm vẫn tiếp tục đi trên đường, cô không biết phía sau mình còn có hai bóng người nữa, cũng không biết con đường phía trước càng lúc càng vắng vẻ, trong đầu cô đều là hình ảnh của Tuyên Bằng và khoảng thời gian ngọt ngào trước đây, trên mặt cô một hồi là nụ cười hạnh phúc, một hồi là nước mắt giàn giụa, lúc cười lúc khó, nhưng cũng không có cách nào giúp cô tin Tuyên Bằng của cô đã thay lòng.
Hai người đàn ông phía sau nhìn xung quanh, nơi này không có bóng người qua lại, hơn nữa trời đã khuya, bọn họ nhìn nhau, một trái một phải bao vây Mặc Tiểu Nhiễm từ phía sau.
“Yo, em gái, khóc cái gì thê? Có chuyện đau lòng tâm sự với anh đi, anh thương.”
“Cô đơn à, nào, hai anh cũng đang trống trãi lắm đây, hay là đi chơi với anh đi.”
Mặc Tiểu Nhiễm giật mình, cả người run lên, cô biết mình tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi, nhưng lúc này cô mới phát hiện bản thân vậy mà lại đi đến gần một công viên hẻo lánh, xung quanh dường như không có đèn đường, bóng cây phủ đầy dưới đất, trên người cô không có thứ gì có thể làm vũ khí, điện thoại cũng để ở nhà.
Mặc Tiểu Nhiễm đứng thẳng người, cố hết sức bình tĩnh nói: “Tôi có hẹn rồi, lát nữa anh ấy sẽ tới.”
Nghe Mặc Tiểu Nhiễm nói vậy, hai tên thanh niên huýt sáo, lời nói càng suồng sã hơn: “Là hẹn với anh đúng không?”
“Đợi hai đứa anh được rồi, đừng đợi thứ khác làm gì, chúng ta còn kịp thời vui vẻ.”
Một người thanh niên đang nói chuyện, duỗi tay lấy ra một con dao găm, hung ác cười với Mặc Tiểu Nhiễm, tên đó từng bước đi tới, Mặc Tiểu Nhiễm trong mắt bọn họ đã là thịt nằm trên thớt rồi.
Mặc Tiểu Nhiễm nín thở, giây tiếp theo lập tức co chân bỏ chạy, đồng thời la lên kêu cứu. Mặc Tiểu Nhiễm nhìn con đường nhẵn bóng cách đó trăm mét, cô biết đó là đường cái, chỉ cần đến đó cô sẽ an toàn hơn, buổi tối luôn có xe chạy qua, hai người phía sau cũng sẽ kiêng dè hơn.
“Kêu đi, hét đi, như thế càng làm anh hưng phấn.”
Xa xa, một bóng người hung hãn đang ở trong l*иg sắt lăn qua lăn lại, bộ lông màu trắng đã nhuốm đầy máu, đó là do anh tự đâm vào l*иg sắt để lại, mái tóc trắng mọc dài đến thắt lưng đang đung đưa qua lại phía sau anh, tiếng gầm đau đớn không ngừng vang lên.
Đột nhiên anh không động đậy nữa, im lặng giống như đang lắng nghe gì đó, rồi bỗng dưng lao mạnh hơn về phía l*иg sắt, móng vuốt sắc bén chộp lấy hai thanh sắt của l*иg sắt, dùng sức bẻ mạnh sang hai bên.
“Grừ.” Một tiếng gầm lớn, thanh sắt run rẩy từ từ bị tách ra.
Hàn Dũng lái xe từ bệnh viện về nhà Mặc Tiểu Nhiễm, chỉ thấy cửa nhà mở toang, chăn bông bên trong lộn xộn, cũng không thấy bóng dáng Mặc Tiểu Nhiễm đâu, Hàn Dũng lấy di động ra, không ngừng bấm số của Mặc Tiểu Nhiễm, vẫn không có người bắt máy.
Đột nhiên Hàn Dũng chú ý dưới chân có thứ gì đó phát sáng, đó là điện thoại của Mặc Tiểu Nhiễm, màn hình điện thoại chớp sáng không ngừng rung lên dưới đất.
Cửa phòng mở toang, điện thoại di động rơi trên mặt đất, trong nhà lại chẳng có ai? Trái tim Hàn Dũng đập liên hồi, chắc không phải Tiêu Mộng Hàn tìm đến đây rồi bắt Mặc Tiểu Nhiễm đi chứ, ai biết ban đêm Tiêu Mộng Hàn sẽ làm ra những chuyện gì, lần trước là do Mặc Tiểu Nhiễm may mắn, nhưng cũng xảy ra chuyện.
Hàn Dũng không dám chậm trễ, lao ra ngoài nhảy lên xe, anh ấy nổ máy rồi chạy nhanh về phía khu vực hẻo lánh kia.
Tiêu Mộng Hàn là người đàn ông thông minh xuất sắc, cho dù không tỉnh táo như ban ngày, nhưng cũng không mất não, anh chắc chắn sẽ không đi đến những nơi đông người.
Dòng xe cộ ngày càng thưa thớt, trên đường không còn bóng người đi lại, Hàn Dũng nắm chặt vô lăng, trong lòng thầm cầu nguyện Tiêu Mộng Hàn sẽ tỉnh dậy vào đúng thời khắc quan trọng.
Hàn Dũng mở tất cả các cửa sổ xe, để gió đêm lạnh lẽo tràn vào khoang hẹp, một là để duy trì sự tỉnh táo, hai là để có thể nghe thấy những động tĩnh xung quanh.
Trên con đường vắng, ngoại trừ xe của anh ấy thì chẳng còn nhìn thấy chiếc xe nào khác, nếu không phải Hàn Dũng cứng rắn thì chắc giờ đã cảm thấy sợ rồi.
Đột nhiên từ xa có tiếng kêu cứu, Hàn Dũng xoay mạnh vô lăng, vội vàng lái xe về hướng đó.
Mặc Tiểu Nhiễm nhìn ánh đèn từ xa đến gần, vội vàng chạy nhanh hơn, không ngờ dưới chân vấp phải hòn đá, cả người cô nặng nề ngã xuống đất, hai người đuổi theo phía sau cũng đã đuổi kịp cô.
Người đàn ông nhìn chiếc xe đang lao tới, mắng một tiếng rồi giơ con dao găm lên định đâm về phía Mặc Tiểu Nhiễm.
“Dừng lại.” Hàn Dũng còn chưa kịp dừng xe đã mở cửa nhảy xuống, cả người bổ nhào về phía người đàn ông đang cầm dao, người đàn ông còn lại thấy thế vội vàng tiến tới siết cổ Hàn Dũng.
Mặc Tiểu Nhiễm nhìn cục đá dưới chân, không chút nghĩ ngợi cầm lên ném thẳng vào người đang siết cổ Hàn Dũng, gã đó hét lên một tiếng, đầu chảy nhiều máu, đau đến mức chẳng thèm để ý đến Hàn Dũng nữa, xoay người lao về phía Mặc Tiểu Nhiễm, một tiếng gầm truyền đến từ phía xa, Hàn Dũng giật mình vội vàng giải quyết hai tên côn đồ đó.
Nhìn hai bóng người bất tỉnh trên mặt đất, nhìn hai bàn tay nhuốm đỏ của mình, Mặc Tiểu Nhiễm run rẩy hỏi: “Bọn họ chết rồi sao?”
“Không, chỉ hôn mê thôi.” Hàn Dũng lo lắng nhìn xung quanh, sau đó kéo Mặc Tiểu Nhiễm đi về hướng cửa xe: “Chúng ta mau rời đi, chỗ này để cho cảnh sát xử lý.”
“Nhưng mà?” Mặc Tiểu Nhiễm nuốt xuống những lời phía sau, cô lại cúi đầu nhìn bàn tay nhuốm máu của mình, lập tức cắn chặt cánh môi.
Hàn Dũng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt mà kiên cường của Mặc Tiểu Nhiễm, trong lòng càng thêm thương hại, đưa tay lấy khăn giấy định lau vết máu bắn ra trên mặt cô, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ, Hàn Dũng cảm thấy sợ hãi, lặng lẽ nhét khăn giấy vào tay Mặc Tiểu Nhiễm, rồi khởi động xe vội vàng chạy tới khu đô thị náo nhiệt.
Một thân ảnh cường tráng phía xa đang gầm lên lao tới, anh không ngừng ngửi mùi hương trong không khí, tìm kiếm phương hướng theo cảm giác của mình, chỉ là khi anh đến nơi này, đã không thấy bóng người yếu ớt ấy đâu, chỉ có hai người đang nằm bất tỉnh dưới đất.
Grừ, một tiếng gầm nhẹ vang lên, anh cúi xuống ngửi mùi trên cơ thể bọn họ, một tên đang lờ mờ tỉnh lại, nhìn thấy dã thú đang định cắn bạn mình, gã trợn tròn mắt kinh ngạc hét lớn lên: “A, a, quái vật.” Hai tay gã run rẩy mò mẫm trên mặt đất, khi ngón tay chạm phải con dao găm khi nãy bị Hàn Dũng đánh rơi xuống đất, vội vàng cầm trong tay.
“Grừ.” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, tiếp đó là mấy cái móng vuốt sắc bén bổ xuống, thế giới lại bắt đầu yên tĩnh.
Nhưng bóng người tóc dài trắng vẫn không dừng lại, anh thở hổn hển nhìn mọi thứ xung quanh, lo lắng tìm kiếm, cô đang gặp nguy hiểm, anh có thể cảm nhận được, nhưng lại không tìm thấy cô.
Móng vuốt sắc bén lại giơ lên, nhưng mục tiêu lại là l*иg ngực của chính mình, bộ lông màu trắng rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe, đau đớn không hề khiến anh bình tĩnh lại mà càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh lo lắng của anh hơn.
Mãi cho đến khi lái xe đi được vài cây số, Hàn Dũng mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh ấy còn cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm và tàn nhẫn sắp bao trùm lấy mình, mặc dù mấy năm qua anh ấy chưa thực sự đối diện trực diện với Tiêu Mộng Hàn khi về đêm, nhưng dáng vẻ của Tiêu Mộng Hàn lúc chiều cũng đủ khiến Hàn Dũng cảm thấy áp lực.